Sau khi Phó Lập Dương rời đi, Thạch Vô Mẫn vẫn không có ý định ngừng lại. Cậu ấy bế tôi lên, đặt trên bàn ăn rồi cúi xuống, ngậm dương v*t của tôi. Bên tôi không có ừ hử gì hết, vẫn mềm ngoặt. Thạch Vô Mẫn lại đá lưỡi xuống bìu tôi. Tiếc là, tôi vẫn không cương nổi. Cậu ấy mất kiên nhẫn, gấp hai chân tôi lên ngực, dương v*t cậu đâm thẳng vào trong tôi.
- Sao anh lại cương lên với Ân Thượng được chứ?
Ân Thượng... Thạch Vô Mẫn đang đề cập đến cuộc gọi video ấy ư? Sao, sao lại đề cập đến nó chứ? Ký ức tái hiện trong não như từng đợt triều dâng, đầu tôi đau buốt.
Tôi chưa bao giờ muốn nhớ lại nó cả. Hai tay tôi ôm chặt đầu, chân tôi đá loạn cả lên. Tôi giãy giụa trên bàn ăn, Thạch Vô Mẫn giữ chặt tôi. Cậu để tôi quỳ xuống đất, tay cậu ghì chặt eo tôi, không cho tôi chạy thoát.
Cậu hung hăng, tôi bất lực, chỉ biết ôm đầu, đau, khóc. Đau đến mức tưởng chừng thời gian đứng lại, không biết bao giờ mới thôi? Một ngày, hai ngày, ba tháng hay một năm?
Thời gian trì trệ, nửa tiếng mới qua mà tôi ngỡ cả năm thập kỉ đã trôi rồi, trôi đến những năm tôi chống gậy lọm khọm. truyện đam mỹ
Lúc làm xong, Thạch Vô Mẫn không cho tôi rửa chỗ đó. Cậu ấy còn nói:
- Thần Thần, thật ra quan hệ của chúng ta có thể quay lại được.
Tôi không hiểu cậu ấy muốn gì, tôi chờ cậu ấy nói tiếp. Chợt tôi thấy cậu cầm dao, mắt cậu điên cuồng:
- Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tran-tren-co-loi-don/884842/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.