Tôi ngồi dưới gầm bàn một lúc sâu, ngồi tới mức hai chân tê cứng, tới mức khóc không nổi nữa. Kế đó, tôi đứng dậy, mặc quần xong xuống lầu. Tôi vẫn luôn cúi đầu. Lúc đến chỗ huyền quan, Ân Thượng gọi tôi:
- Trung Nặc Thần.
Tôi quay đầu nhìn gã, thấy gã ngập ngừng muốn nói gì đó nhưng mãi không mở miệng, tôi quay người, mở cửa, ra đi.
Tôi cứ bước, vô định cất bước. Bất giác, tôi đứng trên cầu. Tôi leo qua lan can, nhìn con sông chảy xiết phía dưới.
Mẹ tôi nhảy sông tự tử. Nay nhìn sông dưới chân, bỗng tôi tò mò, lúc mẹ tôi sắp nhảy, mẹ nghĩ gì nhỉ? Mẹ có hận vì đã gặp cha tôi không? Có hận hàng xóm buông lời bịa đặt? Hay lúc mẹ gieo mình, mẹ có sợ không?
Năm mẹ mất, tôi mới lên sáu. Lúc họ vớt xác mẹ lên, người mẹ trương phình. Tôi chẳng sợ chút nào cả, người đó là mẹ tôi mà, mẹ chỉ đang ngủ thôi. Tôi chạy lên, muốn gọi mẹ dậy, nhưng đám người hóng hớt kia không cho tôi qua, còn ông ngoại tôi khuỵu xuống đất gào khóc.
Tôi nhìn dòng nước dưới chân, tự lẩm bẩm.
"Con lại bị lừa."
"Con bị người ta ức hiếp."
"Lòng con đau quá."
Cứ thế, sát niệm lóe trong trong đầu tôi.
Nhảy xuống là thoát cả rồi.
Tôi chợt nhớ những ngày sau khi mẹ mất, ông ngoại làm người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, ngày nào cũng đau khổ gào khóc. Rồi ông dặn tôi: "Thần Thần à, bất kể sau này có chuyện gì, đừng tự sát nhé con. Đó là biểu hiện của người yếu đuối,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tran-tren-co-loi-don/884836/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.