- Ông chủ nhỏ ơi, anh đang làm gì dạ? – Tiểu Nguyệt rảnh rỗi, sán lại gần tồi, nhìn giấy bút dưới tay tôi, hỏi – Anh vẽ tranh hở?
- Ừ. – Tôi gật đầu, vẽ tiếp một bé chibi.
Bé chibi ấy dựa trên Ân Thượng, sau đó nhờ người ta chỉnh sửa một chút, rồi làm bé Ân Thượng nhồi bông. Ừm... cái này hơi tốn thời gian một chút.
- Ông chủ nhỏ ơi, em thấy anh vẽ... – Tiểu Nguyệt ngập ngừng – giống ông chủ lớn quá.
Tôi mỉm cười:
- Anh vẽ ông chủ lớn đó.
Vì muốn gây bất ngờ cho Ân Thượng nên tôi không mang bản vẽ này về nhà, tôi trữ ở tiệm hoa. Tôi không có khiếu vẽ, tôi chỉ là người bình thường thôi. Đến lúc tôi thấy bản vẽ vừa ý mình cũng mất nửa tháng lận đó.
Vẽ xong, tôi liên hệ với một xưởng chuyên sản xuất thú nhồi bông, giao bản vẽ ấy cho họ với một số yêu cầu thêm, rồi dặn họ làm xong thì giao đến tận nhà. Đúng rồi, tận nhà Ân Thượng.
Ngày tôi tháo bột, Tiểu Nha với Lưu Võ đến thăm tôi. Lưu Võ bật Khốc Cẩu bài "Rừng Na Uy", biểu diễn kiểu tình cảm dạt dào.
- Bé què ơi, anh tính xách guitar đệm nhạc, mà anh không có guitar, anh có Khốc Cẩu. – Lưu Võ hát xong rồi ngồi kế tôi – Anh hát không ổn lắm, đừng chê nhiều haha.
- Không đâu ạ, anh Ngũ Bá hát hay lắm. Nhưng sao anh hát bài "Rừng Na Uy" dạ? Sao anh không hát mấy bài nhanh khỏe nhanh vui ạ?
- Haha, "Rừng Na Uy" của Ngũ Bách, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tran-tren-co-loi-don/247596/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.