Sau khi du lịch ở sơn trang về, Ân Thượng mở một tiệm bán hoa cho tôi bán. Thật ra tôi không rành hoa cỏ lắm, cũng chẳng biết chăm cây. Ân Thượng sợ tôi chán nên tạo việc cho tôi. Kế, thấy tôi không chăm cây nên thuê hai em gái nhỏ đến giúp tôi quản lý tiệm hoa. Một là Tiểu Nguyệt, 19 tuổi, rất đáng yêu, đang ngồi ở quầy thu ngân, bấm điện thoại chuẩn bị đặt đồ, thông báo: - Ông chủ nhỏ ơi, trà chiều nay có bánh kem chocolate với trà sữa á. Tôi đang ngồi trên xe lăn, trên tay là cuốn "từ điển tranh về các loài hoa", tôi lười ngẩng đầu, buột miệng đáp: - Được đó, em đặt đi. Tôi không thích đồ ngọt lắm, ăn chút là ngấy rồi. Hình như gần đây tôi mập lên một chút, nhưng lúc Ân Thượng sờ eo tôi, anh ấy nói tôi không mập. Tháng sáu chả có ngày lễ gì đặc biệt, khách ghé tiệm mua hoa cũng ít. Thi thoảng có người ghé lại, mua vài chậu cây cảnh nữa. Tầm năm giờ chiều, Ân Thượng lái xe đến, đón tôi. Anh bế tôi lên xe, rồi hỏi tối nay tôi muốn ăn gì. Tôi suy nghĩ kĩ một chút, chia sẻ: - Em muốn ăn xương đòn vịt ạ. Lâu rồi chưa ăn. - Sao em lại thích ăn mấy món này chứ? – Ân Thượng khịt mũi khinh thường song chốt thực đơn thay tôi – Tô canh xương hầm, với đĩa cá hấp mới tốt cho quá trình lành xương của em. - Ò... cũng được ạ. – Rồi tôi lẩm bẩm – Thế mà anh còn hỏi em muốn ăn gì. - Em nói gì đó? - Em không nói gì hết. Mặc dù mồm Ân Thượng không cho tôi ăn xương đòn vịt, sau bữa tối anh ta vẫn đưa tôi một hộp toàn xương đòn vịt. Anh bật nắp hộp, dùng đũa gắp cho tôi một miếng, vẫn không quên nhắc nhở: - Em ăn vừa thôi. Tôi không nhận miếng đó mà cầm miếng khác gặm luôn: - Em biết rồi. Ăn xong, tôi ngồi xem vô tuyến để tiêu cơm. Đến chín giờ tối thì Ân Thượng bế tôi đi tắm, xong anh bế tôi lên giường rồi anh đè lên người tôi, cúi đầu hôn môi. Anh cẩn thận hôn nhẹ lên môi tôi, rồi từ từ đưa lưỡi liếm môi tôi. Sau môi anh dời xuống cổ tôi, vai tôi, ngực tôi rồi tập trung vào vết sẹo của tôi. Kế đó, anh hôn xuống vùng lõm giữa bụng, phía trong của đùi, anh nằm lòng mọi điểm nhạy cảm trên người tôi. Tôi khó cương, còn anh kiên nhẫn. Sau nửa giờ mơn trớn cơ thể tôi, tuy anh chưa chạm vào thằng nhỏ của tôi nhưng nó đã đứng dậy nhiệt tình mất rồi. - Bé què ơi. - Dạ? - Anh muốn làm, được không em? Từ đêm tỏ tình ở sơn trang đến nay cũng đã hơn một tháng, Ân Thượng chưa bày tỏ rằng anh muốn xả nhu cầu cơ bản này. Anh toàn dùng tay anh với miệng anh giúp tôi xả. Tôi nghĩ, lúc này tôi nên vòng tay qua cổ anh, mời gọi anh, đáp rằng "dạ, được ạ." Nhưng mà tôi sợ lắm. Tính ra, những lần trải nghiệm "chuyện ấy" đều là những lần khiến tôi đau đớn vô cùng. Tôi sợ đau, cực kì sợ. - Anh Ân Thượng. - Anh đây. - Em sợ đau. - Không đau đâu. – Ân Thượng cúi đầu hôn trán tôi – Tin anh nhé. Nói rồi hai ngón tay anh vân vê lỗ nhị tôi, từ từ chen một ngón vào trong. Tôi vội níu lấy cánh tay anh, lo lắng: - Anh Ân Thượng. - Hửm? - Em sợ... Một tay Ân Thượng khuếch trương phía sau cho tôi, tay còn lại của anh vuốt ve khắp cơ thể tôi. Anh hạ người xuống, kề tai tôi, thì thầm: - Đừng sợ, giao mọi chuyện cho anh. Anh ân cần mở rộng, thêm gel bôi trơn rồi tiến vào. Lúc mới đón nhận anh, tôi thấy hơi đau, nhưng mà không giống kiểu đau tôi từng chịu lúc trước, lúc này chỉ hơi trướng trong người. Anh khẽ động, chờ cơ thể tôi thích nghi, rồi hỏi ý tôi: - Anh động nhé? - Dạ. Anh thúc từng nhịp, mạnh mẽ, không lưu tình gì cả. Tôi cắn môi dưới, thở dốc từng hơi. Thì ra mấy câu trả lời lúc tôi lên mạng hỏi ẩn danh về chuyện lên đỉnh, là có thật. Tôi ôm chặt lưng Ân Thượng, há miệng thở dốc, rồi xuất cả ra. Chỉ là tôi không rên được. Bất kể là những cuộc hoan lạc đầy đau đớn trước đây, hay tràn ngập niềm vui sướng như mới nãy, tôi vẫn không rên được. Tôi ra xong, nhưng Ân Thượng thì chưa. Anh vẫn động, rồi tôi thấy hơi rát. Tôi nghĩ, tôi không nên khiến chuyện ân ái này trở nên mất hứng. Tôi đã không rên nổi rồi, không nên khiến anh chưa xuất nổi. Chỉ là chưa có dấu hiệu nào cho thấy Ân Thượng sắp bắn, tôi càng rát càng khó chịu. Hình như anh nhận ra, anh khẽ cắn tai tôi, hỏi: - Sao thế em? - Em... đau... ạ... - Em ráng chút nhé, anh sắp ra rồi. Sáng hôm sau, lúc tôi tỉnh đã mười giờ sáng rồi, anh ấy không có ở trong phòng. Tôi mặc quần áo rồi chống nạng xuống lầu tìm anh, nhưng vẫn không thấy. Rồi tôi đi ăn trưa. Xong tôi ngồi chơi King of Glory trong phòng khách. Đúng là kỹ thuật tôi nát quá, bị người ta phốt. Tôi tắt máy, không chơi nữa, ngồi ngây người xem vô tuyến. Bình thường Ân Thượng lái xe đưa tôi đến tiệm hoa. Nhưng lúc tôi dậy, anh đi đâu rồi. Tôi cũng ngại nhờ tài xe đưa tôi đến nên tôi mở điện thoại, bấm gọi anh. Anh từ chối cuộc gọi của tôi. Thậm chí tới tận lúc tôi chuẩn bị đi ngủ, anh vẫn chưa gọi lại cho tôi. Đêm đó, lúc tôi đang ngủ thì cảm thấy ai đó đang lột quần tôi. Tôi bật dậy, tim đập liên hồi, chờ lúc mắt tôi thích ứng với không gian tối, thì tôi thấy Ân Thượng. Tôi thả lỏng, nằm xuống giường tiếp. Người anh nồng mùi rượu, tay anh hung bạo cởi quần nhỏ của tôi ra, ngoáy lỗ nhị tôi vài cái rồi anh đâm vật nam tính của anh vào trong tôi. Tôi đau liền, cắn chặt răng, hít thật sâu, tự nhủ rằng, anh say rồi, vì say nên mới thô bạo như vậy. Anh thúc vài nhịp, rồi rút ra, xong bế tôi đến chỗ ghế tựa trong phòng, ấn tôi vào lưng ghế. Sau khi tôi đứng vững thì anh lại đâm vào trong tôi. Tôi đứng trụ bằng chân trái, nhấc chân phải lên. Một lúc sau, tôi tê chân phải. Tôi nắm lấy tay anh, anh chợt ngưng, buột miệng hỏi: - Hửm? - Tê chân... - Chịu nào. Tôi buông tay anh, chống tay chỗ tay ghế. Sau đó tôi không chịu tê được nữa, khẽ hạ chân xuống, anh mạnh mẽ thúc đẩy tôi, va chạm kịch liệt. Tôi hoảng sợ, lại nâng chân phải lên, chân phải vẫn còn bó bột, tôi sợ vết thương trầm trọng hơn. Anh làm lâu thật. Tôi lại không chịu nổi nữa, nhẹ giọng thủ thỉ: - Ân Thượng... chân em... tê quá... Anh ngưng lại, lật người tôi, hai tay anh nhấc hai chân tôi lên, áp lưng tôi vào tường. Sau đó anh giã vài nhát, thấy không ổn lắm – chân tôi còn bó bột mà, anh lại bế tôi về giường. Anh kê gối dưới chân phải của tôi, còn chân trái tôi thì anh gập trước ngực. Tôi thấy anh hết nhẫn nại. Sau đó anh lại hung bạo dập tôi. Tôi thoáng nghĩ, tôi lại chịu thêm một lần tra tấn. Tay tôi vòng qua cổ anh, tôi tự nhủ, anh say rồi, nên mới không để ý tôi. Tác giả có lời muốn nói: Đoạn trên đáng ra là được đặt ở chương trước á. Chương trước viết lạc quan quá, hơi nhạt nhẽo. Ghi chú: 1. Kết truyện OE. 2. Ai rồi cũng ác. 3. Không có tự sát. 4. Không chịu khuất nhục. 5. Bị biến thái đeo bám, không phải muốn chạy là chạy được. Phải có thời gian chứ. 6. Mọi bình luận không công kích cá nhân đều được tiếp thu. 7. Ban đầu định viết "một mẩu np cưỡng yêu được ưa chuộng, đào 10 hố 8, khổ quá rồi". 8. Sau thấy thà mình viết hẳn một bộ đi, thế là có bộ truyện này. 9. Có Bug, có debug cuối truyện. Truyện này lừa thân lừa tình. 10. Quan trọng nhất là điều thứ 6 á, lượn lại đi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]