Đêm qua ngủ không ổn lắm. Sáng dậy thấy cổ với lưng tôi nổi đầy mẩn, ngứa quá. Tôi rời giường, chui vào nhà vệ sinh xối nước lạnh, rồi mặc lại bộ quần áo hôm qua đã mặc.
Sau khi ra khỏi hẻm, tôi ghé một tiệm bán đồ ăn sáng, mua ly sữa đậu nành với hai cái bánh bao chay. Chợt thấy cột điện kế bên dán đầy tờ rơi, nào là "tuyển nhân viên", nào là "phú bà tìm trai", còn có thông tin của một nhà chuyên làm giấy tờ nữa.
Tôi thầm ghi nhớ số điện thoại của nhà chuyên làm giấy tờ nọ.
Sau khi tôi tới công viên, tôi lại chui vào trong bộ đồ dê của ngày hôm qua, tiếp tục phát bóng bay cho các em nhỏ.
Mặt trời lên cao tít, chiếu nắng như đổ lửa, nóng quá - toát mồ hôi, nóng đến mức nổi mẩn, tôi vẫn chịu được hết. Chỉ là đến chiều, tôi bắt đầu thấy đau chân. Phải rồi, tôi mới tháo bột mấy hôm trước, bác sĩ còn dặn đừng dồn nhiều lực xuống chân mà.
Cả ngày hôm qua tôi đi đường, cả ngày hôm nay tôi đứng phát phóng, mà chân tôi mới lành có chút. Tôi không thể không thương lấy cái chân mình.
Mấy giờ cuối, tôi cố dồn lực lên chân trái, bớt đi lại lung tung.
Lúc bảy giờ tối, tôi tan làm. Sau khi nhận lương, tôi báo với bác quản lý:
- Mai cháu không tới nữa ạ.
Bác tôi thán:
- Đúng là giới trẻ, chịu khổ không nổi.
Kế đó, tôi đi siêu thị. Bảng đề "siêu thị đồ cũ" nhưng thật ra nó chỉ là tạp hóa nhỏ bán đồ linh tinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tran-tren-co-loi-don/884837/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.