- Gia Hân vì kiệt sức mà ngủ thiếp đi trong bãi cỏ ven đường đến khi trời sáng cô mới lờ mờ tỉnh dậy
“Đây là đâu?”
- Đêm qua vì tháo chạy khỏi bệnh viện cô chỉ biết chạy nhanh thật nhanh cũng không biết là giờ này cô đang ở nơi nào. Nơi đây chỉ toàn đồng hoang núi cao một căn nhà cũng chẳng có
- Cô sợ hãi run rẩy kêu lên mong sẽ có tiếng hồi đáp của một ai đó nhưng ở nơi đồng hoang này làm gì có người nghe cô than thở chứ
- Gia Hân lảo đảo đứng dậy cô đi vòng quanh nơi đây xem có thể tìm lấy một người để nhờ giúp đỡ không nhưng chốn này chỉ toàn là cây cỏ đồng hoang cô không biết phải làm thế nào cô chỉ có thể đi ngược lại hướng mà hôm qua cô đã bỏ chạy
- Lúc này Gia Hân mới thấy sợ cô đã sợ lắm rồi vì chút nóng giận mà không kiềm chế được lý trí. Cô đi một hồi rồi dừng chân trước một tán cây từ hôm qua tới giờ cô chưa có cái gì nhét vào bụng giờ đây đã kiệt sức nặng nề lắm rồi
“Cô lên Gia Hân mày nhất định sẽ không chết! Trần Hạo em sai rồi anh đến đón em được không “
- Gia Hân bật khóc trong vô vọng cô vừa căm giận tên đàn ông đó nhưng trong thời khắc sinh tử sao cô lain nhớ nhung đến anh ta? Có phải ngay từ đầu là cô đã sai rồi không?
[….]
- Bên phía Tô Mộng Vũ cô ta vẫn luôn âm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tran-thieu-anh-la-mon-no-doi-em/2611249/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.