Ra khỏiphòng, quay người lại nhẹ nhàng khép cửa xong, Lạc Trần mới bước nhanh ra phíangoài.
Thư kýĐồng lập tức đi tới, nói: “Chủ tịch dặn tôi đưa cô về”.
LạcTrần có ấn tượng rất tốt với Thư ký Đồng, hơn nữa anh lại là một chàng trai trẻtuổi, vì thế Lạc Trần đứng trước anh luôn có cảm giác ngượng ngùng và bối rốicủa thiếu nữ mới lớn khi phải đối mặt với người khác giới. Cô vô thức nắm chặtvạt áo như muốn kéo thẳng nó ra, “Không cần khách sáo, tôi có thể tự về”.
ĐồngNgỗ bị hành động của cô làm cho bật cười. Khi làm việc thực ra anh rất ít cười,nguyên nhân bởi là vì còn ít tuổi nên lúc nào cũng cố gắng giữ vẻ nghiêm túcnhất có thể, hơn nữa làm thế còn giúp anh nâng cao vị thế của mình.
“Côkhông để tôi đưa về, điều đó chứng tỏ tôi không có năng lực làm việc. Đi thôi.”Giọng của Đồng Ngỗ không nặng không nhẹ, ít nhiều có chút thản nhiên, nhưngtrong sự thản nhiên đó lại có đôi chút thân thiện, khiến người khác nghe rất cósức thuyết phục.
LạcTrần cúi đầu, không kiên quyết từ chối nữa.
“Nhìnxem, là ai đây!”, một giọng nói không được hòa nhã lắm, nghe khá chói tai vanglên.
LạcTrần ngẩng đầu, vừa vặn bắt gặp một đôi mắt sâu thẳm. Cô nhận ra người này. Mấyngày trước ở trường, chính anh ta đã giải vây giúp cô, giúp cô đưa kẻ ngangngược vô lý đang nhìn cô chằm chằm với nụ cười nhăn nhở kia đi.
“Cô đếnđây làm gì?”
“AnhLâm, anh Utah, hai anh tìm Chủ tịch phải không?”
ThấyLạc Trần không thèm để ý tới họ, Đồng Ngỗ giải thích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tran-the/7465/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.