Sángsớm hôm sau, Lạc Trần phải ra ngoài giải quyết công việc, lại không yên tâm khiđể em ở nhà một mình nên cô đưa Lạc Sa tới trường. Tính thời gian thì giờ nàyTrung tâm Thương mại cũng đã mở cửa, cô vội tới đó đứng đợi các chủ nợ. Gặpmặt, Lạc Trần nói ra suy nghĩ và cách giải quyết của mình. Mới bắt đầu mọingười không có ý kiến gì, nhưng khi thảo luận tới bản chất của vấn đề thì lậptức có mâu thuẫn. Bọn họ ai cũng muốn được trả tiền ngay, không muốn cho cô trảgóp, nhưng nếu không bán nhà thì Lạc Trần làm sao có khả năng trả hết ngay mónnợ lớn này. Bọn họ nói mãi nói mãi, càng nói càng kích động, vây Lạc Trần vàogiữa, bắt đầu to tiếng.
Ngườithì nói: “Lạc Trần à, mọi người ai cũng khó khăn, nếu nhà cháu không trả tiền,các cô các bác đây cũng không có tiền mặt để lưu chuyển, như thế sao có thểtiếp tục làm ăn được, chẳng phải xong đời hay sao?”, người lại nói: “Có phảiđịnh không trả tiền không. Nhà họ Lăng này cũng thật không có mắt nhìn người,nhận về cái con ranh này, còn để nó đứng ra quản tiền, thế tiền đi đâu hếtrồi?”. Nói xong liền có người hưởng ứng, túm chặt lấy Lạc Trần không cho cô đi.
LạcTrần dở khóc dở cười, có trăm cái miệng cũng không thể giải thích. Chẳng thểnói rõ ràng với những người này, họ là loại người gì chứ, đều là những ngườidùng miệng thay loa thu hút khách hàng tới, giải thích với họ chẳng phải là múarìu qua mắt thợ, tự tìm đến chỗ chết hay sao? Cô đành phải đợi cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tran-the/7464/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.