Ngàyhôm sau, Đồng Ngỗ tới đón Lạc Trần. Anh tự mình mở cửa sau, đợi cô ngồi ổn địnhxong mới đóng cửa xe lại. Gặp anh mấy lần, Lạc Trần cảm thấy anh làm việc luôngiữ khoảng cách, không gần cũng không xa, nhưng lần này thái độ lễ phép hơi quácủa anh khiến Lạc Trần nhận ra, anh đã xác lập lại vị trí của cô trong lòngmình.
Trênđường, anh nói với Lạc Trần rằng sẽ đưa cô đi mua quần áo, có nhà thiết kếriêng đang đợi cô ở cửa hàng rồi. Lạc Trần không nói gì, chỉ gật đầu. Xe đi vềhướng trung tâm thành phố, cô lặng lẽ nhìn cảnh tượng lùi dần về phía sau bênngoài cửa xe, lặng lẽ chờ đợi tất cả mọi thứ sắp diễn ra.
Nhàthiết kế là một phụ nữ rất cá tính, không cười nói bỗ bã, biểu hiện thường thấynhất ở bà là nhíu mày. “Chắc mình là một bài toán khócho nên vừa nhìn thấy mình bà ấy đã nhíu mày”, Lạc Trần thầm nghĩ.
Nhưngcon mắt của nhà thiết kế này quả là độc đáo, bà hoàn toàn không có ý định trangđiểm cho Lạc Trần trông như con búp bê giống hàng trăm cô gái khác. Bà khôngngừng yêu cầu Lạc Trần đi đi lại lại, lấy những bộ quần áo với các loại màu sắcướm thử lên người cô nhưng không có ý định bảo cô mặc thử.
“Đượcrồi, chính là như thế.”
Nhàthiết kế đưa cho Lạc Trần một chiếc áo gi lê bằng lụa tơ tằm màu bạc có họatiết chấm phá kiểu tranh thủy mặc, thêm chiếc quần ngố màu xanh ngọc trên cóvài bông hoa vàng được thêu bằng tay, bảo cô mặc thử xem sao.
Trướchết, Lạc Trần rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tran-the/7466/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.