Lạc Trần cũng dần thích ứng với việc di chuyển quanhnhà bằng nạng, ra ngoài bằng xe lăn. Thời gian này, người nhà của hai cô cậuhọc sinh kia thay nhau đến đưa cô đi chụp X -quang, thay thuốc. Thái độ vô cùngtrách nhiệm của họ khiến cô cũng ngại, không thể không phối hợp.
Lạc Trần cứ ở nhà như thế với chiếc chân gãy. Mặc dùthỉnh thoảng Mông Mông cũng mang cơm trưa đến thăm, còn cùng Lạc Trần nghiêncứu phương pháp tắm rửa với một chiếc chân bỏ ngoài bồn tắm nhưng cô ấy vẫnphải đi học, không thể ngày nào cũng ở bên cô. Vì vậy, Lạc Trần khó tránh khỏicó những khoảng thời gian nhàm chán, vô vị.
Sở Kinh Dương đương nhiên biết việc cô bị thương.Thỉnh thoảng anh cũng làm tài xế đưa Mông Mông đến, nhân tiện tới thăm cô luôn,có điều chưa khi nào hai người có thời gian ở riêng với nhau. Mấy lần anh ngậpngừng như muốn nói điều gì đó đều bị Lạc Sa hoặc Mông Mông vào phá rối.
Hôm đó, Lạc Trần đang chống nạng di chuyển chầm chậmtrong phòng, đột nhiên nghe thấy có tiếng gõ cửa. Chân trái của Lạc Trần trongthời gian này tuy nói là không nên hoạt động nhưng nếu hoàn toàn không hoạtđộng thì cũng không được. Ngoài việc buổi tối cần phải mát xa ra, ban ngày côcũng vẫn dùng nạng để đi lại trong phòng. Cô từ từ lê ra ngoài cửa, người đứngbên ngoài dường như cũng biết tình trạng của cô bất tiện nên không giục giã,chỉ gõ mấy tiếng rồi kiên nhẫn chờ đợi.
Lạc Trần mở cửa ra, người đứng bên ngoài lại chính làngười mất tích gần một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tran-the/2069160/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.