Con người sống trong trời đất này, cũnggiống như chú ngựa nhỏ màu trắng bước qua một khe hở nhỏ vậy, chỉ là một cáichớp mắt mà thôi. (trích Tri Bắc Du - Trang Tử)
Hơn ba năm trôi qua chỉ trong nháy mắt. Năm tháng đãghi lại dấu ấn ở đâu? Lạc Sa đỗ vào đại học C, vừa bất ngờ lại vừa không bấtngờ. Thành tích của cậu đủ để vào bất kỳ một trường đại học nào mà cậu muốn,đại học C mặc dù không tồi nhưng đối với cậu mà nói, chưa chắc đã là lựa chọntốt nhất. Việc của cậu, Lạc Trần không còn quá quan tâm nữa, cậu đã có nhữngsuy nghĩ và cách sống của riêng mình. Huống hồ, Lạc Trần luôn để cậu được sốngtheo cách cậu muốn, một cuộc sống tùy theo ý mình như khi cha mẹ còn sống đã hyvọng.
Cuối cùng, Lạc Trần cũng không đi xét nghiệm ADN. Vềviệc cha mẹ đẻ, cô chưa từng mở miệng hỏi lại Sở Kinh Dương lần nào. Đúng vàohôm cô tốt nghiệp đại học, Sở Kinh Dương nói muốn đưa cô đến một nơi, cô khôngtừ chối. Sở Kinh Dương lái xe đưa cô tới một khu nghĩa trang, dẫn cô đến trướcmột bức tường với rất nhiều các ô nhỏ, đưa cho cô một bó hoa cúc trắng, “Mauvái lạy đi”. Anh không nói với cô, ô nào mới là của cha mẹ cô.
Lạc Trần đón lấy bó hoa, rất thành kính cúi ngườixuống vái lạy. Cô không hỏi rõ, thực ra là vì cô biết họ còn bi thảm hơn mình,trước khi có thể chấp nhận được chuyện này cô không muốn hỏi nhiều. Biết nhữngngười yêu thương mình một cách vô điều kiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tran-the/2069161/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.