Trong thời gian này Sở Kinh Dương chỉ xuất hiện mộtlần, hành tung rất thần bí, không biết là đang bận việc gì. Mông Mông hiếu kỳtruy hỏi, anh cũng trả lời lãng tránh cho qua.
Anh mời Lạc Trần và Mông Mông đến nhà hàng Hàn Quốclần trước ăn cơm. Lạc Trần đứng ở cửa nhìn thật kỹ biển hiệu, nhà hàng này cótên là “Nhà Tôi”. Mời ai đó tới đây ăn cơm, tự nhiên sẽ nói thành: “Đi thôi,đến Nhà Tôi ăn cơm đi”, nghe thật có thành ý. Nghĩ tới đây, Lạc Trần cũng phảibật cười.
Mông Mông vô cùng thích đồ ăn ở đây, gọi rất nhiềumón, thức ăn mỗi đĩa lại không ít nên đương nhiên chẳng có thời gian nói chuyệnvới cô và Sở Kinh Dương.
Lạc Trần đành phải đẩy một cốc nước về phía Mông Mông:“Không ai tranh của cậu đâu, ăn từ từ thôi”. Mông Mông đang thưởng thức đồ ănngon, căn bản chẳng nghe thấy Lạc Trần nói gì, chỉ đón lấy cốc nước, uống mộtngụm rồi đặt xuống.
Sở Kinh Dương ngồi đó mỉm cười đầy ẩn ý, châm thuốc,đặt trên môi rít một hơi: “Lâu lắm rồi không có cảm giác nhàn rỗi thế này”.
“Đừng quên là anh có nhiệm vụ đấy”. Lạc Trần chỉ vào mộtbàn đầy thức ăn trước mặt.
“Không sao, cùng ăn đi”. Anh gắp một đũa, cho vào bátcủa Lạc Trần, “Mùi vị cũng bình thường, chắc không khó lắm đâu”.
“Anh có thể nấu được như thế này không?”
Sở Kinh Dương ăn một miếng, thật thà nói: “Chưa làmthử, không biết nữa”, lại uống một thìa canh, “Dù có ngon đến mấy, ăn nhiềucũng sẽ ngán”.
Lạc Trần gật đầu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tran-the/2069159/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.