Hôm đóLạc Trần đi bộ về nhà.Mặc dù cô đã dứt khoát từ chối Từ Man Chi nhưng tronglòng vẫn nặng trịch.Từ Man Chi không nhắc đến tình hình gần đây của Lâm Tự,không biết sức khoẻ anh thế nào. Hy vọng anh vẫn đang sống tốt.
Cô mãisuy nghĩ, lại thêm gió lạnh ngấm vào người, kết quả là bị cảm mạo, những triệuchứng của bệnh xuất hiện từng tí một, dần dần nặng đến mức uống thuốc cũngkhông thể ngăn được các cơn ho nữa.
Đêm hômnay, Lạc Sa lại nghe thấy những tiếng ho đứt quãng của Lạc Trần từ phòng vọngra, không thể nhẫn nhịn hơn được nữa. Cậu đi tới gõ cửa phòng Lạc Trần, gọi:“Chị, chị không sao chứ?” Ngày mai, trường của Lạc Sa có tổ chức đưa một vàihọc sinh đi giao lưu với các trường khác, nhưng tình hình sức khoẻ của Lạc Trầnmấy ngày gần đây thật sự không ổn.
“Chị,hay là ngày mai em xin nghỉ ở nhà không đi nữa?”Mặc dù hoạt động lần này đãđược chuẩn bị từ khá lâu nhưng để chị ở nhà một mình trong tình trạng như vậy,cậu cảm thấy không yên tâm.
LạcTrần điều chỉnh lại hơi thở của mình rồi mới trả lời em. “Lạc Sa, vào đi, vàođây nói chuyện.”
NhìnLạc Sa bước vào, ngồi đàng hoàng rồi, Lạc Trần mới nói : “Em đi đi, chị khôngsao đâu. Các tác phẩm chẳng phải đã chuyển qua bên đấy hết rồi sao?”
“Vâng,nhưng em phải đi tận ba ngày cơ. Chị ở nhà một mình liệu có được không?” Lạc Sađôi lúc rất giống các bà các me, nhưng lại rất đáng yêu.
LạcTrần xua tay, “Em đi đi, ngày mai chị sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tran-the/2069155/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.