Sau khi Lạc Trần truyền nước xong về nhà, cô gọi điệncho Lạc Sa và sắp xếp mọi việc đâu vào đấy cả rồi mới phát hiện ra mình đãkhông còn ho nữa. Thì ra sự cảnh giác của cô đối với Lâm Tự còn có tác dụng trịho, cũng có thể vì cô quá căng thẳng nên đã nín thở chăng. Lạc Trần thầm mắngmình chẳng ra gì, lại thở dài: “Rốt cuộc là phải đến khi nào Lâm Tự mới có thểchỉ là Lâm Tự chứ không phải là một người có ý nghĩa đặc biệt với cô nữa đây?”.
Không biết Mông Mông đang một mình làm gì trong bếp,nói là muốn để Lạc Trần nếm thử tay nghề của cô, tự hào thông báo là đã có đượcchân truyền của Sở Kinh Dương, rồi còn gì mà không muốn bị Lạc Trần nhìn thấy,sợ cô ăn cắp bí kíp. Lạc Trần hiểu, Mông Mông muốn cô được nghỉ ngơi thêm mộtchút nên cũng không đôi co nữa. Cho dù đồ Mông Mông nấu không thể ăn được thìtrong nhà vẫn còn một ít thức ăn, làm nóng lên là được.
Nói đến Sở Kinh Dương, Lạc Trần đột nhiên nhận ra đãlâu lắm rồi mình không gặp anh. Người này từ sau khi bọn họ vô tình gặp lạinhau thì chưa bao giờ biến mất lâu như thế.
“Mông Mông, Sở Kinh Dương đâu?”.
Mông Mông đang đánh vật với mớ nguyên liệu nấu nướngtrong bếp, nghe thấy vậy liền thò đầu ra: “Sao, nhớ anh ấy rồi à? Mình gọi anhấy đến nhé!”.
Đây đúng là điều Mông Mông cầu còn không được. Cô đanglàm món cơm rang đơn giản nhất, dùng lời của Sở Kinh Dương để mô tả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tran-the/2069156/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.