Chương trước
Chương sau
Lâm Tựkhông biết tối hôm đó anh đã rời khỏi nhà Lạc Trần như thế nào, chỉ biết rằngkhi mở mắt ra đã thấy đang ở nhà, không phải ở một trong những căn hộ của anhmà ở biệt thự nhà họ Lâm. Anh cố gắng nhớ lại nhưng miệng khô khốc, đầu thì đaunhư bị đập vỡ vụn rồi được gắn lại vậy.

Lâm Tựgiơ tay ra định lấy cốc nước rót sẵn để trên chiếc kệ đầu giường như bàn tay đãkhông còn nghe theo sự sai khiến của anh nữa, chiếc cốc rơi xuống đất phát ramột tiếng động khô khốc, nước chảy thành vũng trên nền nhà. Lâm Tự chống ngườilên, cố thế nào cũng chẳng đủ sức để ngồi dậy rót cốc khác. Anh cứ nằm ở đó, nhìnchiếc cốc vẫn còn đang lăn tròn dưới đất, lần đầu tiên biết được cảm giác bấtlực là như thế nào.

Rấtnhanh đã có người nghe thấy tiếng động, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa. Phòngcủa Lâm Tự là cấm địa, nếu không được sự cho phép của nah sẽ không ai dám tuỳtiện xông vào. Lâm Tự muốn mở miệng nói: “Mời vào”, nhưng chỉ mới nhướn ngườilên một chút đã có cảm giác trời đất quay cuồng, sau đó liền vật ra giường, ngãthẳng xuống đất. Lâm Tự nằm dưới đất rồi vẫn không ngừng cảm thấy kỳ lạ, ngãnghe đến bịch một tiếng to như thế sao chẳng cảm thấy đau đớn gì cả. Dường nhưsự đau nhức trên cơ thể bị nện cho một cú trời giáng như thế lại cảm thấy dễchịu hơn.

Ngườiđứng ngoài cửa vội xông vào, chính là bác Vương. Bác nhìn thấy Lâm Tự nằm dướiđất liền hoảng hốt kêu kên: “Cậu chủ, cậu sao vậy?”. Bác định chạy tới đỡ LâmTự dậy nhưng Bác làm sao có thể đỡ được một người cao to như Lâm Tự, đành chạyxuống nhà gọi người. Người Lâm Tự nóng như lủa, nhất định là đang sốt rất cao.

Lâm Tựmơ mơ màng màng cảm thấy có ai đỡ mình nằm lên giường, sau đó lại có ai đếnkiểm tra và tiêm cho anh. Mặc dù vẫn đang rất khát nhưng anh vẫn không thểthắng được cơn buồn ngủ, cứ thế nặng nề chìm vào giấc ngủ, cứ thế mọi nỗi ưusầu trong thời gian gần đây đều chọn chính lúc này để ập đến.

Trongcơn mê sảng, Lâm Tự có một giấc mơ, nhưng lại cảm thấy đó không phải mơ mà làhiện thực. Anh mơ thấy Lạc Trần ngồi bên cạnh mình, cầm một chiếc khăn ướtchườm trán cho anh, rồi lại bón cho anh uống mấy hớp nước, cảm giác ấm nóng khidòng nước chảy trong miệng thật khó dùng lời để tả được. Quan trọng là cô ấy ởbên cạnh anh, bàn tay cô mát dịu, sự mát mẻ này khiến toàn bộ cơ thể anh thoảimái dễ chịu hơn rất nhiều, sự đau đớn cũng giảm đi đáng kể.

Lâm Tựrất muốn nói điều gì đó nhưng lại lo lắng nói ra sẽ phá vỡ không khí lúc này.Trong lúc đau ốm, Lâm Tự mới nhận ra rằng anh cần và phụ thuôc vào Lạc Trần.Vào lúc ngã xuống anh mới nhận thấy, thì ra mình lại dễ bị tổn thương đến thế.Mấy thứ như trách nhiệm nghĩa vụ hay thành tích sự nghiệp mà anh theo đuổi thìra cũng chỉ là những thứ phù phiếm không thiết thực. Nhựng người thật sự quantâm tới anh cũng chỉ có vài người đấy thôi. Ở thế giới này, không có ai là chủ,rời xa ai đó, thế giới vẫn sẽ chuyển động như thường. Nhưng đạo lý đó, cho đếntận giờ phút này, Lâm Tự mới hiểu ra.

Đợi saukhi anh khỏi bệnh, việc đầu tiên anh làm sẽ là giữ Lạc Trần lại cho bằng được,họ sẽ ở bên nhau vĩnh viễn. Mặc dù chưa thật sự hiểu thế nào là tình yêu nhưnganh chắc chắn việc mình muốn được sống với cô, như thế chắc là đủ rồi phảikhông? Lâm Tự nghĩ đến đây, lại nặng nề thiếp đi.

Khitỉnh lại lần nữa, Lâm Tự cố gắng mở mắt ra nhìn,thấy người ngồi bên cạnh không phải là Lạc Trần. Anh nhắm mắt lại, rồi lại mởmắt ra, vẫn là Từ Man Chi. Lâm Tự cười khổ một tiếng, anh trở nên ấu trĩ nhưthế này từ lúc nào không biết, còn nghi ngờ cả mắt của mình. Xem ra, ngày hômqua đúng là một giấc mơ. Lạc Trần đang ốm, sức khoẻ cô giờ còn không biết thếnào. Nghĩ đến đây, Lâm Tự lập tức ngồi dậy.

“Tỉnhrồi sao? Đã bớt sốt rồi nhưng con vẫn còn yếu lắm. Đừng cử động nhanh quá, sẽchóng mặt đấy.” Từ Man Chi vội nói.

Lâm Tựđúng là có chóng mặt một chút nhưng vẫn kiên quyết đứng dậy mặc áo khoác vào.“Ai đưa con về đây?”

“LạcTrần điện thoại tới, gọi chúng ta đến đón con.” Từ Man Chi rất muốn hỏi anhchuyện của Lạc Trần nhưng cuối cùng vẫn kìm lại, dù sao giờ anh cũng đang bệnhthế này, từ từ rồi nói cũng không muộn, “Nào, ăn ít cháo đi.”.

Lâm Tựcó thể cảm thấy bụng mình đang réo nhưng lại không có cảm giác thèm ăn chút nào,tuy vậy vẫn đón lấy chiếc bát từ tay Từ Man Chi: “Cảm ơn dì.”

Từ ManChi bắt đầu rơm rớm nước mắt, “Con thật là, saolại khách sáo với ta như thế. Con rất ngoan ngoãn nghe lời kết quả là việc gìcon cũng tự gánh lấy một mình”. Nhìn Lâm Tự hôn mê trên giường cũng không yên,cứ lật qua lật lại nhưng đang mơ thấy ác mộng, Từ Man Chi cũng giống như tất cảcác bà mẹ khác, đều lo lắng vôcùng. Lâm Tự vừa đổ bệnh, Từ Man Chi mớiphát hiện mình đã già rồi, con cái mới là trụ cột của cuộc sống. Chỉ khi anhsống tốt, bà mới cảm thấy thoải mái, mới yên tâm màsống. Mặc dù Lâm Tự lúc nào cũng khách sáo và xa cách với bà nhưngbà đã chứng kiến anh lớn lên từng ngày một, coi anh như con đẻ của chính mình,chỉ là phải tiếp xúc với anh theo cách anh muốn mà thôi.

Từ ManChi do dự một lát rồi không kìm nén được, bà dang hai cánh tay ra, ôm chặt anhvào lòng, “Con à, con không phải lo lắng điều gì cả, mọi việc đã có ta, có chacon, có ông nội giải quyết rồi.”

Lâm Tựmột tay vẫn cầm bát cháo nóng ấm. Đối với thứ tình cảm ấm áp đột nhiên xuấthiện này, anh khó mà thích ứng ngay được, anh đã quen tiếp xúc với người nhàtheo một phương thức cố định rồi, mỗi người đều tương ứng với một sự việc liênquan. Ví dụ như ông thì tương ứng với học tập, tập đoàn, sự nghiệp; cha thìtương ứng với học tập, thành tích; dì thì tương ứng với những việc lặt vặttrong nhà; cô thì tương ứng với sự dạy bảo và phiền phức; Utah thì tương ứngvới sự thoải mái và vui vẻ… Một cái ôm chứa đựng tình cảm ấm áp như thế này đãxa như chưa từng tồn tại trong trí nhớ của anh từ lâu rồi.

Cái ômcủa Từ Man Chi khiến Lâm Tự ngửi thấy một mùi thơm, đó là loại hương thơm rấtmềm mại và dịu nhẹ. Anh có cảm giác như từng lỗ chân lông của mình đều đang nởra để hút lấy hương thơm đó và mùi hương đó cũng làm mềm đi sống lưng cứng ngắccủa anh. Mùi của mẹ, chắc là như thế này.

Nằm gọntrong vòng tay của Từ Man Chi, nước mắt cứ thế lăn dài xuống má Lâm Tự, mặc dùchỉ có vài giọt. “Con sai rồi, con đột nhiên nhận ra là mình đã sai rồi.” Nhữnggiọt nước mắt của anh rơi xuống vai của Từ Man Chi, thấm qua lớp vải áo, xuyênvào tim bà. Đứa con mạnh mẽ này của bà đã bao giờ khóc, đã bao giờ nhận thua,đã bao giờ đã nhận là mình đã sai chứ?

“Khôngsao, không sao rồi. Biết sai thì sửa lại là được thôi, không gì là không thểlàm lại được cả.” Từ Man Chi cũng khóc, thì thầm an ủi Lâm Tự. Bà cũng khôngbiết tình hình cụ thể thế nào nhưng chỉ cần Lâm Tự muốn, Từ Man Chi sẽ quyếttâm làm bằng được cho anh.

Lâm Tựkhỏi ốm cũng không đi tìm Lạc Trần nữa. sau khi sự đau đớn rời xa, Lâm Tự cũngdần dần tỉnh táo lại, vẻ mặt kiên quyết và giọng điệu lạnh lùng của Lạc Trần xénát tim anh. Mỗi lần nghĩ đến Lạc Trần, sự ám ảnh đó lại hiện ra, lấy đi toànbộ dũng khí anh tích luỹ được từ nỗi nhớ nhung. Lúc này anh mới nhận ra bản thânvẫn luôn dựa dẫm vào tình yêu của Lạc Trần với mình. Nếu cô ấy không còn yêuanh nữa, vậy thì anh đối với cô đã chẳng còn là gì cả. Điều này càng khiến anhkhẳng định một điều: tình yêu là thứ không đáng tin.

Lâm Tựhoàn toàn mất hứng thú với tất cả những gì không liên quan tới công việc. Anhchuyển về ở hẳn trong khu biệt thự của ông nội, tập trung toàn bộ thời gianmình có vào việc công ty. Anh làm việc quên ăn quên ngủ, đến nỗi ông nội LâmChiêu cũng thấy không thuận mắt, thỉnh thoảng phải ra lệnh cho anh ở nhà nghỉngơi, anh cũng nghe lời ở lại nhà, cùng ngồi uống trà với mọi người. Càng ngàyanh càng suy nhược. Không ai biết anh đang nghĩ gì, thái độ của anh cũng khiếnngười khác khó mở miệng hỏi thăm. Việc hôn sự của anh với nhà họ Hứa cũng đangtrong quá trình thảo luận, chỉ có điều đều do Từ Man Chi ra mặt bàn bạc, Lâm Tựkhông bao giờ hỏi lại, cứ như việc đó chẳng liên quan gì tới anh vậy.

Sự bấtthường của Lâm Tự khiến người nhà họ Lâm cảm thấy rất lo lắng, bọn họ cũngkhông biết rốt cuộc thì vấn đề nằm ở đâu, chuyện gì đã khiến anh có sự thay đổilớn như thế. Mặc dù mọi người đều đoán là do anh không nỡ rời xa Lạc Trần nhưngvới tính cách của anh, đã thích thì sẽ hành động, sao có thể làm khó bản thânmình như thế chứ? Cho dù là vậy, Lâm Chí Đông và Từ Man Chi cũng đã lần lượttới tìm gặp Lạc Trần.

Tối hômLâm Tự gục ngã ngay bên cạnh Lạc Trần. Khi đó cô đã vô cùng hoảng sợ hét lên:“Mọi người mau ra đây. Anh ấy làm sao rồi!”. Lạc Trần ôm lấy đầu Lâm Tự nhưngcũng không đủ sức để ôm chặt nữa. Mặc dù Sở Kinh Dương đã khẳng định đi khẳngđịnh lại rằng, Lâm Tự chỉ là quá say mà thôi nhưng Lạc Trần vẫn lo lắng tới mứcphản ứng trở nên chậm chạp.

Lâm Tựđược người nhà họ Lâm đón về. Lạc Trần ngơ ngẩn ngồi trên giường nghĩ: “Anh ấycũng chỉ là con người, không phải thần thánh, anh ấy cũng sẽ mệt, sẽ ốm, khikhó chịu cũng sẽ cảm thấy đau. Không thể yêu cầu quá cao với anh ấy được, sựlựa chọn của anh ấy chỉ là bỏ qua mình mà thôi. Chỉ cần anh sống tốt, hưởng thụmột cuộc sống mà anh cảm thấy dễ chịu thoải mái, vậy thì bản thân mình cần gìphải đắn đo nữa?”, cho dù có trách móc anh ấy như thế nào thì vào giây phút anhngã xuống, cô dường như đã muốn vỡ vụn rồi. Thì ra cô vẫn luôn hy vọng anh sốngthật tốt. Lạc Trần quyết định tự mình cũng sẽ sống thật tốt, tự mình phải chịutrách nhiệm về bản thân mình. Bất luận sau này thế nào thì thời gian cô và LâmTự sống bên nhau sẽ luôn được khắc ghi ở nơi sâu nhất trong ký ức của cô.

Nghĩthông suốt rồi, bề ngoài trông Lạc Trần cũng khá hơn rất nhiều. Chế độ ăn uốnghàng ngày của Lạc Trần được bọn Mông Mông giám sát nghiêm ngặt, thân thể đượcbồi dưỡng cũng khá lên rõ rệt, sắc mặt đã hồng hào trở lại, người trông cũng cótinh thần hơn. Từ Man Chi và Lâm Chí Đông gặp một Lạc Trần tươi tắn, so sánhvới một Lâm Tự đang sống dở chết dở như một thây ma, họ càng thêm đau lòng.

Mụcđích và phương thức nói chuyện của Lâm Chí Đông và Từ Man Chi đối với Lạc Trầncũng khác nhau. Lâm Chí Đông hẹn Lạc Trần đi uống trà, dường như chỉ là muốncùng với Lạc Trần thưởng thức thú vui tao nhã đó, ông không nhắc một từ về LâmTự hay về nhà họ Lâm. Ông chỉ bàn luận về trà, về hương vị, về ngôn ngữ riêngcủa mỗi loại trà, dường như Lạc Trần là người bạn lâu ngày mới gặp, cùng ôngthưởng thức thú vui của việc uống trà vậy. Nhưng trước lúc về ông đã nói mộtcâu có ngụ ý sâu xa: “Lạc Trần, hương vị của trà có rât nhiều loại, có loạiuống vào sẽ cảm thấy ngọt trước rồi mới đậm đà dần về sau, có loại hơi hơi chátrồi mới thấy ngọt. Vì vậy, dù thích hay không cũng đừng vội vàng đánh giá, hãycho mình có thời gian để thẩm định. Hương vị nào lưu lại lâu nhất chính là loạihợp với mình nhất”. Mặc dù Lạc Trần không có y định nghiên cứu kỹ vấn đề nàynhưng vừa nghe cũng hiểu, ý ông muốn nói là hy vọng cô hãy cho Lâm Tự một cơhội.

Từ ManChi có vẻ thẳng thắn hơn, gặp mặt là va đề luôn: “Lạc Trần, là con đã nói vớidì con yêu Lâm Tự, không muốn ly hôn với nó phải không?”

LạcTrần mỉm cười. Đúng vậy, việc cũng chỉ mới vừa đây thôi mà có cảm giác như đãxảy ra từ thế kỷ trước rồi.

“Dì cóthể bảo đảm, Lâm Tự sẽ không lấy người khác đâu. Vì vậy, con hãy quay về đi”.

“Conbiết.” Lạc Trần gật đầu.

Từ ManChi ngạc nhiên: “Con biết gì?”.

“Anh ấynói, hôn sự của anh ấy sẽ không trở thành sự thực.” Lạc Trần giải thích.

Từ ManChi càng không hiểu rốt cuộc thì Lâm Tự đang nghĩ gì, lẽ nào vì Lâm Tự khônglấy được Hứa Quán Hoàn mà trở nên như vậy sao? Nghĩ đến đây, tự bà cũng thấymình thật vô lý, vội lắc đầu. Có lẽ Lâm Tự vẫn là vì Lạc Trần mới như thế.

Cố gắngche giấu sự hoảng loạn vì không hiểu rõ nội tình của mình, Từ Man Chi lại nói:“Nếu con đã biết mọi chuyện rồi thì còn vấn đề gì nữa? Con yêu nó, nó cũng vẫnthương nhớ con, con hãy quay về đi!”.

LạcTrần suy nghĩ khá lâu, cô không biết phải giải thích với Từ Man Chi thế nào đểbà hiểu được.

Từ ManChi cũng không thúc giục cô, cho rằng cô đang nghiêm túc suy nghĩ.

“Chỉcần con đồng ý quay lại, ta sẽ nói Lâm Tự đích thân đến đón con. Hai người sốngvới nhau, làm gì có cặp đôi nào là không gặp khó khăn trắc trở chứ?”

“Dì,con không muốn quay về, cũng không thể quay về”. Lạc Trần cân nhắc hồi lâu,quyết định sẽ nói thật, “Mặc dù việc hôn sự của hai nhà Lâm - Hứa lần này chưachắc đã thành nhưng cũng không có gì đảm bảo sau này chắc chắn không xảy rachuyện tương tự. Dù con có yêu anh ấy tới mức nào cũng sẽ không bao giờ tự đặtmình vào vị trí khiến mình phải khó xử như thế, chỉ biết ngồi đợi anh ấy trởthành chồng của người khác bất cứ khi nào.”

“Dì vàngười nhà họ Lâm, bao gồm cả Lâm Tự đều đã đối xử rất tốt với con, con sẽ khôngbao giờ quên điều đó. Con không quay về, không phải là muốn dùng chuyện này đểmưu cầu điều gì. Giữa con và Lâm Tự, chia tay đã chia tay rồi, kết thúc cũng đãkết thúc rồi”.

“Trừlần con ốm đó, Lâm Tự cũng chưa từng đi tìm con, dì có chắc hắn rằng anh ấymuốn con quay lại không? Thực ra con cũng như một trang sách anh ấy đã đọc xongvà lật sang trang mới, với sự thông minh của anh ấy chắc sẽ không cần xem lạiđâu”.

Đây làngười vợ mà Lâm Tự đã tự lựa chọn cho mình, cô ngồi đó, bình tĩnh phân tích rõràng, mạch lạc. Ngày trước Từ Man Chi thích sự điềm tĩnh của cô nhưng không ngờrằng sự điềm tĩnh đó cũng có thể biến thành lạnh lùng, khiến con trai mình bịtổn thương.

Kìm nénsự giận dữ, Từ Man Chi thử khuyên nhủ thêm một lần nữa: “Lạc Trần, Lâm Tự lầnnày cũng biết nó có chút khinh suất. Các con đều còn trẻ, ai mà chẳng có lúcmắc lỗi phải không? Cơ hội phải đến từ hai phía, con thấy đúng không?”

LạcTrần không còn gì để nói nữa, chỉ im lặng. Mối quan hệ của bọn họ sao có thểtuỳ ý quyết định như thế được.

Sự imlặng của Lạc Trần khiến cho Từ Man Chi cho rằng cô đã quyết tâm, bà cũng khôngcòn giữ ý nữa: “Lạc Trần, ta thật không hiểu, nếu hai đứa đã yêu nhau như thếthì còn vấn đề gì nữa chứ? Con cũng đừng giận dỗi Lâm Tự nữa, con nói một đằngnhưng trái tim lại nghĩ một nẻo, như thế chẳng phải đang mang hạnh phúc củachính mình ra làm trò đùa hay sao?”

“Conxin lỗi.” Lạc Trần cũng không biết vì sao mình lại phải xin lỗi, nhưng cô cảmthấy ngoài câu xin lỗi ra, cô nói gì cũng vô ích.”

Sắc mặtcủa Từ Man Chi liên tục biến đổi. Người con gái này đã không còn dễ dàng bịthuyết phục nữa. Lúc trước chín chắn như thế, giờ đây lại càng khó bị laychuyển hơn. Từ Man Chi không biết phải khuyên nhủ sao cho hợp tình hợp lý. Cônhư thế lại càng khiến bà không biết nói gì hơn.

Từ ManChi thở dài: “Lạc Trần, ta thật không hiểu bọn trẻ các con đang nghĩ gì nữa.Sao hai đứa cứ phải khiến sự việc trờ nên bế tắc thế này, làm cả hai đều đaukhổ?”

“Nếuthật sự yêu một ai đó thì sẽ cam tâm tình nguyên giữ bằng được người ấy, mớichỉ một chút đau khổ thế này con đã không chị được rồi sao?”

“LạcTrần, con thật sự yêu Lâm Tự phải không? Tình yêu thật sự đâu có dễ dàng từ bỏnhư thế?” Từ Man Chi nhìn Lạc Trần, “Tình yêu thật sự cũng bao gồm cả sự chờđợi. Đợi người con yêu có thể quay lại nhìn con, đợi người con yêu nhận ra convẫn luôn ở bên cạnh, đợi người con yêu cuối cùng cũng cần đến sự đồng hành củacon, đợi người con yêu yêu con, dù chỉ là một chút. Tình yêu lẽ nào không phảinhư thế sao?”

LạcTrần cũng lộ vẻ xúc động, dì nói như thế khiến người ta cảm thấy thât tuyệtvọng. “Tình yêu lẽ nào là sự chờ đợi vô điều kiện như thế sao? Chờ đợi sự hồiđáp của anh ấy, già đi rồi chết trong sự chờ đợi.” Lạc Trần cúi đầu, cô đã đợilâu như thế, hương vị của sự chờ đợi rất đắng, dường như một tình yêu như thếđã vỡ vụn trong giấc mơ do chính cô dệt nên rồi. Nếu đã thoát ra khỏi tấm lướiđó, Lạc Trần cho rằng không cần phải quay lại đó nữa.

“Tìnhyêu mà ta nói khiến con cảm thấy bi ai sao?” Từ Man Chi như chìm đắm vào trongtâm trạng của chính mình, “Lạc Trần, chỉ cần trái tim nó ở bên cạnh con, chỉcần con người nó luôn đồng hành cùng con, con còn cần gì nữa?”

LạcTrần cũng bị ảnh hưởng bởi sự bi thương của Từ Man Chi, “Dì, con có gì? Conkhông có cha, không có mẹ, không có gia đình. Khi con ở cô nhi viện, con cònkhông dám để mình bị ốm vì không có điều kiện chữa trị tốt. Có một người bạncủa con ốm rồi chết. Lúc đó con đã rất sợ hãi, sợ rằng mình còn chưa kịp gặpđược cha mẹ, chưa kịp nhìn thế giới bên ngoài kia thì đã chết rồi.”

“Conmuốn có một gia đình hoàn chỉnh, một gia đình bình thường, nguyện vọng của conchỉ đơn giản thế thôi. Nếu tình yêu khiến người ta phải đau khổ, phải mệt mỏithế này thì con không cần”.

Từ ManChi bần thần một lúc, đối với những gì Lạc Trần nói chẳng biết có nghe rõ haykhông, cuối cùng cũng chỉ vỗ vỗ tay cô, “Đâu ai sống dễ dàng chứ?”, rồi khôngđợi Lạc Trần trả lời, bà đứng dậy bỏ đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.