Năm mới, từng nhà gặp nhau, mỗi người mặc vào trang phục chỉnh tề bóng đẹp nhất xuất môn, chúc tết chúc tết, chơi xuân chơi xuân,cả kinh thành là một mảnh náo nhiệt không khí vui mừng.
Phủ Thừa tướng sửa sang lại rực rỡ hẳn lên, cây thủy tiên bên trong cùng hoa mai bên ngoài sân nhà đua nhau nở nghênh đón thân hữu nối liền không dứt, người đến người đi không ngừng lại, có thể nói là ngựa xe như nước.
Đối với khu nhà chính náo nhiệt, tây viện vẫn là im lặng đến dị thường.
Phảng phất như bị mọi người quên lãng, góc này của Thừa tướng phủ,một chút cũng không có dính dáng đến không khí vui mừng kia.
Không có gì mới, không có chậu hoa tiên diễm ướt át, ngay cả chính Phó Bảo Nguyệt đều không có xiêm y hoặc trang sức hoa lệ , nàng vẫn là bộ dáng bình thường, nhiều nhất chính là thay đổi bộ y phục màu đỏ xem như ứng với cảnh mà thôi.
Đã nhiều năm nay nàng lười biếng nằm trên giường,mất hết hứng thú lật xem thêu phổ. Này bản vẽ uyên ương hí thủy, hoa khai phú quý, nàng không còn yêu thích.
Được rồi, đổi một quyển miêu hoa hồng thiếp, nhìn trái nhìn phải, cũng đều không thấy cái gì hứng thú.
Nhìn nhìn, mí mắt càng ngày càng nặng, đều nhanh nhắm lại.
Ban ngày ban mặt ngủ gà ngủ gật là không ổn, nhưng nàng cũng không có biện pháp, ai làm cho nàng mấy ngày nay ngủ không tốt, ban đêm luôn bừng tỉnh đâu?
Hết lần này đến lần khác, cũng không phải chỉ do tình nhân ‘thăm hỏi’ mà nàng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tran-bao-tinh-nhan/1801614/chuong-7-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.