Cái gì nhà mới? Căn bản một chút cũng không mới! Nơi này, vốn là phòng chứa củi cũ nha! Cách khu nhà chính rất xa,lại không hề có người ở, im lặng đến tiêu điều.
Phó Bảo Nguyệt thân mình không phản ứng kích động, chính là nhìn cảnh xung quanh, lông mi dài khép xuống che đi hạnh mâu cảm xúc dao động.
“Tiểu thư……” Xảo Ti thanh âm phát run, như sắp khóc,“Làm sao có thể…… Làm sao có thể để tiểu thư đến ở nơi này? Có thể hay không là nhầm rồi?”
“Đại khái là có chuyện phát sinh, muốn tránh phiền toái đi.” Phó Bảo Nguyệt lạnh nhạt nói, phảng phất không đếm xỉa, vân đạm phong thanh.“Thân phận của ta đã muốn đủ đặc biệt, bây giờ lại có người trong cung chú ý tới ta ở nhờ tại đây…… Ngẫm lại di phụ làm thừa tướng đương triều, như vậy quả thật sẽ khiến hắn khó xử, di mẫu làm vậy cũng là bất đắc dĩ.”
“Kia không phải lỗi của tiểu thư nha!” Xảo Ti lòng đầy căm phẫn.“Sao không có ai nghĩ giúp tiểu thư?” Phó Bảo Nguyệt cười cười.
Đúng nha, mỗi người đều có nỗi khổ, đều nên vì bọn họ ngẫm lại. Nhưng, sẽ có ai giúp nàng.
Nghĩ tới một tiểu cô nương mồ côi?
Trừ bỏ Xảo Ti hầu hạ bên người, cũng chỉ có Nhạn Vũ Giai.
Hắn có thể năm giữ mỹ nữ toàn thiên hạ, nhưng lại chú ý đến nàng.
“Không quan hệ, tương lai Lục gia sẽ đến đón tiểu thư, sẽ không cần chịu ủy khuất nữa.” Xảo Ti mắt ươn ướt một mặt bận rộn thu xếp chỗ ở mới, một mặt toái toái niệm.
Nói nói, Xảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tran-bao-tinh-nhan/1801615/chuong-7-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.