Cuộc tranh đấu càng ngày càng tới gần hành lang gấp khúc, gần sương phòng.
Phó Bảo Nguyệt nhìn xung quanh trừu rút một ngụm khí lạnh, trên mặt huyết sắc biến mất.
“Tiểu thư, người, người…… Chúng ta sao, làm sao bây giờ?” Xảo Ti ở tướng phủ nhiều năm, chưa từng gặp qua tình huống như vậy, nàng sợ tới mức toàn thân phát run, đầu lưỡi cũng không linh hoạt.
Không sợ, không sợ…… Phó Bảo Nguyệt không ngừng mặc niệm trong lòng. Cho dù tay chân như nhũn ra, nàng vẫn là gặp nguy không loạn , lạnh lùng đứng lên .“Ngươi đi cửa sau ra ngoài, báo với quản gia hoặc hộ viện, gọi bọn họ đến xem, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra.”
“Vậy còn tiểu thư……”
“Ta sẽ trốn. Ngươi đi nhanh về nhanh, cẩn thận một chút.” Phó Bảo Nguyệt nói.
Hắc y đại hán lấy đỡ làm đầu, vì thế rơi vào thế hạ phong, dưới tình thế cấp bách,đành ra chiêu càng ngày càng hung ác, chỉ thấy hắn một chưởng đảo qua mặt vị công tử kia, thiếu chút nữa biến thành một cái tát nóng bỏng.
Thi vệ của vị công tử này liền xông lên ngăn trở, một mặt lớn tiếng trách cứ,“Lớn mật! Ngươi là mắt bị mù, không muốn sống nữa sao? Có biết người trước mắt là ai không? Dám động thủ? Chủ tử của ngươi thật khá, dưỡng ra nô tài chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng!”
Vị công tử tránh thoát thế công sắc bén, lảo đảo vài bước, vi suyễn, một mặt cười lạnh nói:“Hắn đương nhiên biết ta là ai. Ngươi còn nhìn không ra? Hộ viện tầm thường nào dám kiêu ngạo như vậy? Hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tran-bao-tinh-nhan/1801613/chuong-6-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.