“Tiểu thư, rời giường thôi.”
Xảo Ti đã thấy nhưng không thể trách, biết tiểu thư luôn dậy trễ, rời giường cũng lười biếng, khuyên can dỗ nửa ngày mới bằng lòng ăn một chút.
“Còn sớm thôi……” Kêu vài tiếng, mơ hồ trả lời không rõ mới từ chăn truyền ra.
“Sớm?! Buổi trưa sắp qua, còn sớm? Mau đứng lên nha!” Nói xong, Xảo Ti đi chuẩn bị nước ấm cùng khăn rửa mặt, đi vào trước giường, vén tấm màn dày.
Quả nhiên, tiểu thư căn bản không hề động tĩnh, nàng nhiều nhất chỉ là xoay cái thân, dùng chăn tùm kín mình.
Xảo Ti bất đắc dĩ thở dài, thân thủ nhấc tấm chăn,“Tiểu thư, người đã một thời gian buổi sáng dậy muộn, cũng không đi đến chỗ Thừa tướng, phu nhân thỉnh an, tiếp tục như vậy không phải biện pháp……”
Chăn xốc lên, Phó Bảo Nguyệt che đậy, lười biếng rời giường. Mặc Xảo Ti ở bên tai nói liên miên cằn nhằn, nàng im lặng rửa mặt chải đầu chỉnh trang, không mở miệng cũng không giải thích.
“Nô tỳ thất lễ, Lục gia rốt cuộc tính thế nào?” Xảo Ti hầu hạ chủ tử ăn cơm. Nhìn Phó Bảo Nguyệt xinh đẹp, thật sự nhịn không được muốn lo lắng.“Đã lâu như vậy, còn không danh không phận, tính cái gì đâu? Tiểu thư cũng không phải nữ tử tầm thường, có cha mẹ che chở chiếu cố, nếu Lục gia…… Nếu hắn……”
“Nếu hắn thế nào? Bội tình bạc nghĩa?” bàn tay trắng nõn cầm chiếc đũa, Phó Bảo Nguyệt bắt đầu dùng cơm.
Một bên chọn con tôm béo tròn, một bên nhàn nhàn tiếp lời hỏi lại, tựa hồ không chút nào để ý.“Dù sao hắn cấp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tran-bao-tinh-nhan/1801612/chuong-6-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.