Trời đông giá rét, đêm dài yên lặng, một mảnh đen đặc, mọi nơi không tiếng động.
Nếu cẩn thận nghiêng tai lắng nghe vẫn là có thể nghe thấy tiếng vang không rõ nhè nhẹ ái muội.
Hình như là tiếng gió thổi qua cửa sổ đóng chặt, hoặc là thổi lên ngọn cây, khiến đầu cành run rẩy.
Cũng có thể…… Cũng không phải….
Gia nô đều đã nghỉ ngơi, mà đêm lạnh như thế, trừ bỏ gia đinh tuần tra ban đêm, cũng sẽ không có người tùy tiện xuất môn. Thừa tướng phủ tây sườn độc lập, cách khu nhà chính khá xa, cho dù có tiếng vang gì cũng không có người nghe thấy.
Nhưng dù vậy thì người trong sương phòng vẫn là hết sức áp chế.
“Đừng……” Tiếng nói nũng nịu, làm cho người ta nghe xong, xương cốt cơ hồ đều mềm ra.
“Ngoan, nghe lời.” Nam nhân mỉm cười dụ dỗ.
Trong sương phòng chẳng những có hỏa lò ấm dào dạt, màn trướng thật dày buông xuống dưới mật mật che giường. Bất quá, trong giường giờ phút này đúng là xuân sắc khôn cùng, không muốn để ý cũng không được.
Như lúc đầu ,thân thể mềm mại nửa bị dỗ lừa gạt,thoát y cơ hồ trần như nhộng, chỉ còn cái yếm màu đỏ mỏng manh, tôn lên da thịt trắng như tuyết của nàng.
“Thật là đẹp mắt, ta biết màu này sẽ hợp với nàng.” Nhạn Vũ Giai thân mình tinh tráng, mật mật ngăn chận tình nhân vô lực kiều nhuyễn. Vải dệt mềm , ở ngực nàng mẫn cảm nóng bỏng cọ xát, cũng đủ làm cho nàng liên tiếp thân ngâm, không biết là khó chịu hay là thoải mái.
Nàng một đôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tran-bao-tinh-nhan/155624/chuong-6-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.