May thay trầm hươngcuối cùng cũng có tác dụng, tâm tình của sư tôn lắng dịu dần, cánh tayphải bị phế trước đó cũng dần dà có thể làm ít việc nhẹ như mặc áo bưngtrà.
Nhan Đàm có một đêm không ngủ được, bèn ra đình viện ngồi ngắm trăng.
Do khoảng cách ngắn mà mặt trăng nhìn từ thiên đình bao giờ cũng vừa tovừa vàng, rất giống một quả tỳ bà vàng óng. Hiện giờ mùa ăn tỳ bà cũngđã sắp tới, chả trách nàng lại nảy sinh thứ liên tưởng quái đản này.
Kết quả sư tôn cũng không ngủ, trong lúc đang tản bộ thì bắt gặp Nhan Đàm.
Nhan Đàm vẫn luôn cảm thấy sư tôn là vị tiên quân có bản lĩnh nhất nhì thiên đình, xưa nay chưa từng thấy qua dáng vẻ lụ khụ rầu rĩ của người, đêmđó lúc trông thấy, trong một tích tắc còn hoài nghi đây là kẻ nào giảmạo.
Nguyên Thủy Trường Sinh Đại đế xoa xoa đầu nàng, vẻ mặt thê lương cất lời: “Sư phụ của con vẫn là đã già rồi.”
Nhan Đàm lập tức nói: “Sư phụ, người anh tuấn khoáng đạt thế này, lại tiênpháp vô biên như vậy, thật không nhìn ra người đã già một tẹo nào hết.”Tuy sư tôn nàng ngoại hình tuyệt đối đã không còn trẻ, so với Thanh LyỨng Uyên Đế quân đương độ thanh xuân tràn trề sức sống càng không thểsánh, nhưng nàng vẫn cứ mạnh miệng †âng bốc đối phương.
Nguyên Thủy Trường Sinh Đại đế xoa xoa cằm, rất chi vừa lòng cười bảo: “Thậtra vi sư vốn còn phong độ hơn Ly Xu quân, anh tuấn hơn hẳn Ứng Uyênquân, Nhan Đàm con quả nhiên có mắt nhìn.”
Nếu Nhan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-vun-huong-phai/1271649/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.