Hai mắt của Ứng Uyên quân đã hoàn toàn không nhìn thấy nữa.
Nhan Đàm còn nhớ hắn có một đôi mắt sáng ngời rất đẹp. Nhưng giờ đây hắn chỉ có thể nhắm mắt gắng sức lắng nghe động tĩnh chung quanh, có lúc cũngsẽ mở mắt, nhưng đôi mắt kia lại không còn sáng ngời đen láy nữa mà hơimang chút màu sắc ảm đạm, lơ đễnh vô hồn. Dung mạo hắn bị hủy hoại, tiên pháp bị giam hãm, trong ngày có khi mất đi thần trí, hắn dường như đãmất hết tất cả.
Nhan Đàm có lần nhìn thấy dáng vẻ lúc mất hết thần trí của hắn, cứ như đang bị ác ma khống chế, hai hàm răng nghiếnchặt, nhưng lại gồng mình không bật ra tiếng động nào. Mới đầu trôngthấy cảnh tượng này, nàng hơi có chút sợ hãi, nhưng dù trong lòng khiếpsợ vẫn không muốn rời khỏi. Đợi đến khi Ứng Uyên quân hồi phục thần trí, ngẩng đầu cười uể oải nói: “Sao ngươi vẫn còn ở đây? Sau này, ngươi vẫn là đừng nên lui tới nữa.”
Nhan Đàm dềnh dành hết một lúclâu, miệng lầm bầm đáp: “Nơi này rất ít khi có ai tới, nếu không tới đây nói chuyện với người, vậy ta còn không phải sẽ chán chết?”
Tiên quân tiên tử tướng mạo tuấn mỹ trên thiên đình vốn dĩ nhiều, Ứng Uyênquân vốn không phải nổi bật nhất, giờ đây dung mạo bị hủy, lúc mới trông thấy sẽ cảm thấy đáng sợ. Nhan Đàm lại không cảm thấy vẻ ngoài này củahắn khó coi, tướng mạo vốn dĩ là do trời sinh, đẹp đẽ hay xấu xí đềukhông thể lựa chọn.
Ứng Uyên thoáng ngẩn người, vẻ như cóchút lực bất tòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-vun-huong-phai/1271650/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.