Chớp mắt nhị sư huynh cũng đã xuất sư, huynh ấy được phái đến đại quân của thiên đình đảm nhiệm chức vị phụ tá.
Nhị sư huynh tính tình nóng nảy như lửa, có lần nổi nóng suýt nữa thiêu rụi cả vườn hoa của sư tôn. Sư tôn khi ấy rất điềm tĩnh lệnh cho huynh ấytrồng hoa một năm, từ đó nhị sư huynh không bao giờ đám bén mảng đến gần mảnh vườn của người nữa. Sau sự việc này, huynh ấy cũng bớt bốc đồng đi đôi chút so với trước đây, không còn động tí là nổi quạu nữa.
Nhị sư huynh có lần về thăm mọi người, nhắc đến công việc phụ tá của mìnhtrong quân đội thì ánh mắt giận dữ như sắp bốc hỏa tới nơi.
Nhan Đàm tựa sấp người bên bàn đá, chống má nghe sư huynh mình lên án một đồng liêu rất chi ngứa đòn của huynh ấy.
“Cái tên Ngao Tuyên kia còn thật tưởng mình là công tử nhà Đông hải NgaoQuảng Long vương thì có máu mặt cỡ nào, mắt mọc tuốt luốt lên tận đỉnhđầu. Nói cho cùng cũng chỉ là một con rồng nửa mùa, dưới vòm trời này có ai lại đi nể trọng cái giống nửa rồng?” Nhị sư huynh nói khô cả cổ,Nhan Đàm lập tức chìa sang một ly trà, huynh ấy đón lấy đánh ực mộtngụm, lại tiếp, “Ta chính là nhìn xốn mắt cái dáng điệu lộng hành của y, thử nghĩ mà xem, tiên quân có tu vi như Đông Hoa Thanh quân còn thânthiện dễ gần đến vậy, tên tiểu quỷ thối vừa ló đầu ra như y dựa vào đâumà ở đó hống hách? Ngày thường mọi người tập luyện võ nghệ thuật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-vun-huong-phai/1271648/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.