Có thể nói đại hội săn thú là hoạt động náo nhiệt nhất trong năm của Vân Mộng, với cái thanh danh trọng võ bên ngoài của Giang Trừng, đủ loại quan viên trên dưới Vân Mộng liều mạng mà nghĩ đem con cháu nhà mình nhét vào tràng săn thú này, hy vọng có thể có cơ hội ở trước mặt Vương Thượng biểu diễn một phen
Giang Trừng mặc một bộ đồ cưỡi ngựa, tuấn mã đen nhánh dưới thân, giữa trán còn đeo bạch ngọc hình dạng hoa sen chuế viên, lạnh lùng lại có chút dịu dàng. Hắn trở tay rút ra một mũi tên đặt lên dây cung, suy tư nhìn mấy con chim nhỏ đen xoay trên không, rồi đột nhiên buông tay xoay người.
Khu vực săn bắn to như vậy chỉ có tiếng phì phì phát ra từ mũi đàn ngựa đang không kiên nhẫn, mọi người nín thở căng thẳng, nhìn chằm chằm, gắt gao vào mũi tên trên tay Giang Trừng.
Mũi tên đầu tiên trong khu vực săn bắn này, nếu Vương Thượng thưởng cho ai thì đó sẽ là ân sủng cực lớn lao.
Giang Trừng giơ tay, đưa mũi tên được chú ý này hướng về phía Lam Vong Cơ ở phía sau.
"Hàm Quang Quân có nguyện ý bắn mũi tên hãnh diện này không?"
Mọi người âm thầm kinh ngạc, dù rất tiếc nuối nhưng hơn hết là thở một hơi dài nhẹ nhõm, mũi tên này cho công tử biệt quốc vẫn tốt hơn là cho con cháu nhà khác.
Lam Vong Cơ không biết ẩn ý trong đó, hắn ngước mắt nhìn về phía kia mấy con chim kia, theo bản năng lắc lắc đầu.
"Quân Thượng," hắn thúc ngựa đi lên nhẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-trung-thanh-cai/1146737/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.