Chương trước
Chương sau
Cách ngày, nhóm thần tử từ đại hội săn thú trở về liền lục tục tiến cung, tiến lên hiến cho Vương Thượng phần thu hoạch trong năm mà mình đắc ý nhất. Sau bữa cơm trưa Giang Trừng có chút rảnh rỗi, hắn một bên lật xem vật phẩm hiến tế, một bên nói với Nguỵ Vô Tiện: "Ngày mai chọn một số vật tốt, kêu người đưa đến Lan Lăng cho a tỷ"
"Còn phải chọn?" Ngụy Vô Tiện nâng mi lên: "Hiển nhiên chỉ có đồ ta săn mới là tốt nhất."
"Cuồng vọng." Giang Trừng cười cười, quay đầu kêu Tiểu Hà: "Đem danh sách người hôm nay tiến cung lấy tới để ta xem."
Tiểu Hà ra cửa dặn dò vài câu, một lát đã có cận vệ đưa tới một phần sổ nhớ sao chép người ra vào.
Ngụy Vô Tiện chế nhạo nói: "Xem hay không cũng vô ích, dù sao buổi chiều ngươi còn có việc bận."
Giang Trừng không để ý đến hắn, lật đến trang cuối cùng, đột nhiên nhăn mi lại.
"Hứa Cát vào cung?"
"Hử?" Ngụy Vô Tiện cũng có chút nghi hoặc: "Khi nào?"
Giang Trừng đem sổ nhớ quay ngược lại hướng với Ngụy Vô Tiện: "Canh ba trước vào cung, còn chưa ra cung."
Ngụy Vô Tiện chà xát cằm: "Hắn không tới yết kiến mà chạy đi đâu?"
Giang Trừng một lần nữa đem danh sách để trước mắt, ngón tay từ sau hướng về phía trước chậm rãi xẹt qua, đột nhiên phát hiện tên Lam Vong Cơ ở trước Hứa Cát không xa.
Chân mày hắn khẽ cau, bỗng nhiên đứng dậy: "Mau đi thư các!"
Nhóm cận vệ cửa thư các thấy Chủ Thượng đi nhanh đến, đều có chút khẩn trương, không biết xảy ra chuyện gì.
Giang Trừng vừa đến đã hỏi: "Ai ở bên trong?"
Bọn thị vệ cũng đáp nhanh: "Chỉ có Hàm Quang Quân."
Hai trong mắt Giang Trừng híp lại, nhẹ nhàng đẩy cửa lớn thư các ra.
Trừ chính điện dùng để tiếp đãi đủ loại quan viên, thư các so với các điện khác trong cung cũng lớn hơn một chút, tầng tầng kệ sách ngăn trở tầm mắt, nhìn không thấy Lam Vong Cơ đang ở nơi nào.
Giang Trừng ra hiệu Ngụy Vô Tiện im tiếng, hắn yên lặng nhìn chung quanh một vòng, ánh mắt nhìn về phía trước quét tới.
Vì lấy ánh sáng, trên thư các cách mỗi đoạn không xa đều có ngói lưu ly được đặc chế
, giống một phiến cửa sổ hình vuông ở mái nhà. Ánh mắt Giang Trừng đảo qua mái ngói thấu quang theo thứ tự, sau đó cau mi, nâng cánh tay chỉ chỉ.
Ngụy Vô Tiện nhìn qua, phát hiện Giang Trừng chỉ một phiến ngói lưu ly, tựa hồ so với nơi khác tối tăm một chút.
Hắn làm mấy động tác thủ thế, nhóm cận vệ phía sau lập tức im ắng đi ra cửa.
Giang Trừng vừa muốn nâng bước, thì thấy mái ngói kia giống như hơi hơi giật mình, loáng thoáng có vết đen, bóng đen chậm rãi duỗi người đi vào
Giang Trừng hung hăng đá một cước, giá gỗ dày nặng trước người tức khắc đổ ầm ầm về phía trong, kệ sách nghiêm chỉnh cứ thế mà từng cái đổ vào nhau, thẻ sách tre lập tức rơi xuống, phát ra tiếng vang thật lớn
Lam Vong cơ từ bên trong gian sườn giữa hai bài kệ sách đi ra, mặt đầy kinh ngạc mà nhìn về phía cửa
Dường như ngay lập tức, có một nỏ tiễn từ dưới ngói bắn nhanh ra, đâm xuyên ngay chỗ Lam Vong Cơ vừa đứng. Lam Vong Cơ quay đầu lại, còn chưa có thấy rõ là cái gì bay xuống dưới, hai bài kệ sách kia cũng bị đánh ngã, nháy mắt dưới đất chất đầy sách vở.
Thư các vang lên tiếng bước chân hỗ độn, Lam Vong Cơ hướng về phía trước nhìn, đang có chút sững sờ, mái ngói kia đột nhiên bị xốc lên toàn bộ, có hai nỏ tiễn liên tiếp bắn xuống phía dưới.
Nhưng lần này hắn đã nhìn thấy rõ ràng, tay theo bản năng muốn sờ xuống hông rút kiếm, nhưng phía dưới trống không, hắn mới nhớ là vũ khí sắc bén không được đưa vào cung. Một phút chần chờ này, thế nhưng bị hai cái nỏ tiễn làm cho trốn có chút chật vật, cổ tay áo tự nhiên bị một cái nỏ tiễn xé mở một đường dài.
Giang Trừng nhanh chóng xông tới, nắm lấy cánh tay Lam Vong Cơ, nhìn kỹ thì không thấy vết máu, quay đầu đi vài bước đến cánh cửa, nhấc chân đá thủ vệ cận vệ gần đó.
"Kiếm của Hàm Quang Quân mà các ngươi cũng dám thu!"
Câu mắng này của Giang Trừng có chút vô lý, hắn chỉ nói cho Lam Vong Cơ mang bội kiếm ở biệt uyển, đã tiến cung, thị vệ thu kiếm làm theo quy củ vốn không sai, huống chi là do thị vệ cửa cung thu kiếm, cùng thị vệ thư các vốn không có liên quan.
Nhưng hiển nhiên Giang Trừng đang nổi nóng, thị vệ kia cũng không dám giải thích, cúi đầu quỳ gối một bên.
Bên kia, nhóm cận vệ nhóm đã áp giải một người xuống từ nóc nhà, đúng là Hứa Cát.
"Đúng là cha nào con nấy." Giang Trừng hừ lạnh một tiếng: "Ngươi cho rằng giết Hàm Quang Quân, ngươi sẽ có chỗ khác để đi sao?"
Hứa Cát ngẩng đầu, mặt xám như tro tàn.
Môi hắn mấp máy sau một lúc lâu, lẩm bẩm nói: "Hàm Quang Quân cùng cái chết của gia phụ không thoát khỏi liên can, thần chỉ là...... sốt ruột báo thù."
Giang Trừng cười lạnh: "Lúc này ngươi lại thông minh."
"Sao ngươi không thể nhớ rõ, bổn vương mới vừa nói cùng ngươi ——" Đột nhiên Giang Trừng rút kiếm, mũi kiếm từ trước người Hứa Cát đâm xuyên ngực: "Nhát gan chút, mạng mới dài."
Trong Vương cung Vân Mộng luôn rất ít khi thấy máu, huống chi là tự Vương Thượng động tay, tất cả mọi người đều hơi thay đổi sắc mặc, bao gồm cả Nguỵ Vô Tiện
"Kéo đi ra ngoài." Mặt Giang Trừng vô cảm mà rút bội kiếm về: "Xem chừng hắn cũng là đứa con có hiếu, chôn cùng phụ thân hắn đi."
Hai gã cận vệ túm xác chết Hứa Cát vội vàng rút đi.
Giang Trừng cầm trường kiếm đầy máu, từng câu từng chữ thốt ra: "Cận vệ hôm nay ở đây, đều đáng chết."
Ngụy Vô Tiện chấn động, lập tức quỳ xuống: "Chủ Thượng, là thần hạ thất trách, còn xin Chủ Thượng......"
Hắn ngắm ngắm sắc mặt Giang Trừng, trong lòng âm thầm kêu khổ.
Lần này Giang Trừng giận đến tàn nhẫn.
"Bổn Vương nói không đúng?"Khác lúc nãy, thanh âm Giang Trừng hiện tại thậm chí mang theo tí ti ý cười nhu hòa, càng thêm có vẻ âm hàn: "Đưa Hàm Quang Quân vào hiểm cảnh, không nên chết sao?"
Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên chau mày, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Giang Trừng một cái.
Giang Trừng đụng phải tầm mắt Ngụy Vô Tiện, tựa hồ cũng sửng sốt, hắn vẩy máu trên thân kiếm đi, trở tay đem bội kiếm cắm về bên hông.
"Vũ khí sắc bén không được vào cung, cái nỏ tiễn từ đâu mà ra? Nếu hôm nay người trong thư các là bổn vương, các ngươi cũng không nên chết sao?"
Ngụy Vô Tiện cúi đầu: "Tự nhiên đáng chết."
Phiên đối thoại này nếu tinh tế mà nghe, đó là nói đưa Hàm Quang Quân vào hiểm cảnh, cũng chưa chắc đáng chết.
Lam Vong Cơ không để ý những lời bên ngoài này, hắn chỉ lo lắng Giang Trừng sẽ lấy tánh mạng bọn thị vệ dưới cơn giận dữ, trước mắt thấy ngữ khí của Giang Trừng hơi hòa hoãn, vội vàng mở miệng khuyên nhủ: "Nếu chưa gây ra tai họa, Quân Thượng cần gì tức giận như thế."
"Chưa gây ra tai họa?" Giang Trừng nhướng mày, nhìn lướt qua một mảng thư các hỗn độn phía sau.
"Phải xử phạt như thế nào bổn vương đều có tính toán, không nhọc Hàm Quang Quân lo lắng." Giang Trừng nhìn một đám cận vệ đang quỳ trước người: "Các ngươi đều đứng dậy, trước tiên đem thư các khôi phục nguyên dạng."
Bọn thị vệ cuống quít đứng dậy, vội vàng đi quét tước thư các.
Giang Trừng nhìn trên dưới tinh tế đánh giá Lam Vong Cơ một phen: "Hàm Quang Quân xác thật không có việc gì sao?"
Lam Vong Cơ gật đầu.
Giang Trừng cười, quay đầu lại thấy Ngụy Vô Tiện còn quỳ gối trước người, cúi đầu xuống, không nói lời nào.
Hắn tiến lên hai bước đi đến bên người Ngụy Vô Tiện, nhẹ nhàng đá hắn một cú.
"Bớt giả chết, dậy!"
Lam Vong Cơ nhìn Nguỵ Vô Tiện ngẩng đầu cười nhạt, thế nhưng đột nhiên ý thức được chính mình lo bò trắng răng.
Một cái Ngụy Vô Tiện, chỉ sợ đã có thể ở trước mặt Giang Trừng cứu bất luận tánh mạng người nào.
Hứa Cát náo loạn một phen như vậy, cũng không thể hạ thấp chúng thần nhiệt tình yết kiến. Ngụy Vô Tiện bị Giang Trừng quở trách, buổi chiều chạy đếm doanh cận vệ nghiêm túc kỷ luật lại, trong thư phòng chỉ có Tiểu Hà ở bên Giang Trừng, vẫn luôn bận rộn tới buổi tối.
Qua thật lâu, Giang Trừng ngẩng đầu từ tấu chương sự các nơi, xoay xoay cổ.
"Tiểu Hà, ngươi đi nghỉ tạm đi."
Tiểu Hà nãy giờ vẫn không dám quấy rầy Giang Trừng, lúc này thấy hắn ngẩng đầu, mới tiến lên nói: "Chủ Thượng, còn có một người ở bên ngoài chờ."
"Hửm?" Giang Trừng kinh ngạc nói: "Còn có ai?"
"Hàm Quang Quân." Tiểu Hà cười: "Chủ Thượng đang bận bịu, Tiểu Hà không dám cho người vào cửa quấy rầy, hắn đợi đã lâu."
"A." Giang Rrừng xoa xoa giữa mày: "Mời hắn đi vào, ngươi đi nghỉ tạm đi."
Tiểu Hà gật gật đầu, đưa Lam Vong Cơ vào cửa liền hành lễ lui đi ra ngoài.
"Nghi thức xã giao thì miễn." Giang Trừng nhìn Lam Vong Cơ đang muốn hành lễ vẫy vẫy tay: "Hôm nay thật sự là bận quá, nếu không thì đáng lẽ là bổn vương nên đi xem Hàm Quang Quân mới phải."
"Thị vệ trong cung này ngày thường quản giáo không nghiêm, suýt chút nữa liên luỵ khiến Hàm Quang Quân bị thương, bổn vương rất là băn khoăn." Giang Trừng đứng lên, nhìn Lam Vong Cơ cười cười: "Đã trễ thế này, Hàm Quang Quân có chuyện gì?"
Lam Vong Cơ khom người, đoan đoan chính chính hành lễ.
"Ta...... Ta tới để cảm ơn Quân Thượng, đã cứu ta một mạng."
Lam Vong Cơ tuy rằng không biết Giang Trừng có mấy phần là thiệt tình, nhưng hắn gạt ngã kệ sách, dẫn dắt mình tránh đi nỏ tiễn đầu tiên là sự thật
"Không phải Bổn Vương đã nói, nghi thức xã giao thì miễn." Giang Trừng tùy ý nói.
"Vậy Quân Thượng muốn cái gì?"
Giang Trừng sửng sốt.
Hắn chỉ là thuận miệng mà nói ra lời khách sáo, nhưng Lam Vong Cơ tựa hồ hiểu thành mình muốn chút đồ vật "Thật sự"
Tròng mắt Giang Trừng chuyển động, đột nhiên sinh ra chút tâm tư trêu đùa đã lâu không xuất hiện. Hắn ra hiệu Lam Vong Cơ ngồi xuống, xoay người mang một bộ dụng cụ uống rượu từ phòng trong ra.
"Nếu Hàm Quang Quân thiệt tình muốn cảm ơn, không bằng uống xoàng cùng bổn vương một ly?"
Vốn dĩ Giang Trừng muốn nhìn Lam Vong Cơ quẫn bách cự tuyệt như thế nào, không nghĩ tới Lam Vong Cơ chỉ do dự trong chớp mắt lại đứng lên
"Được."
Chuyện này...Giang Trừng hơi ngây dại
Hắn còn chưa kịp hoàn hồn, Lam Vong Cơ đã tự rót tự uống, một chén rượu xuống bụng.
"Hàm...... Hàm Quang Quân?"
Giang Trừng thật cẩn thận quan sát phản ứng của Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ nhìn hắn một cái, đột nhiên không thể dự liệu mà đầu đập xuống dưới mặt bàn.
Giang Trừng sợ tới mức nhảy cẫng lên.
Cái bàn này của hắn so với án đài tầm thường cao hơn một chút, đầu Lam Vong Cơ nện trên bàn nhưng thân mình vẫn duy trì tư thế đứng thẳng, sau lưng cong về phía trước một độ cung quỷ dị
Giang Trừng lại kêu một tiếng: "Hàm Quang Quân?"
Lam Vong Cơ không hề phản ứng.
Giang Trừng đi vòng đến bên cạnh hắn nhìn nhìn, nhịn không được duỗi tay đẩy bả vai hắn: "Hàm Quang Quân?"
Vừa đẩy, thân mình Lam Vong Cơ lệch về một bên, cư nhiên lập tức mềm oặt nằm trên mặt đất.
"Ai, ai!" Giang Trừng muốn đỡ đều đỡ không kịp, đành phải nửa ngồi xổm xuống theo, thăm dò hơi thở Lam Vong Cơ.
Thật lâu sau, hắn rút tay về, lẩm bẩm: "Vậy liền say?"
Giang Trừng hơi khó có thể tin mà kề sát vào mặt Lam Vong Cơ, muốn cẩn thận quan sát một phen.
Không nghĩ tới vừa mới thò lại gần, Lam Vong Cơ bỗng chốc mở mắt.
Tức khắc Giang Trừng có chút xấu hổ, vội vàng đứng lên: "Ngươi, ngươi tỉnh?"
Đôi mắt màu lưu li nhạt của Lam Vong Cơ yên lặng nhìn, đứng ở bên cạnh Giang Trừng
Hắn không trả lời câu hỏi của Giang Trừng, hơi cứng đờ mà đứng lên.
"Ách...... Cái đó......" Giang Trừng tìm không được lời để nói: "Kỳ thật...... Kỳ thật tửu lượng của Hàm Quang Quân không tốt, nói thẳng là được."
Nói xong hắn lại nghĩ, nếu Lam Vong Cơ thật sự trước nay không uống rượu, thì sao có thể biết được tửu lượng bản thân không tốt?
Lam Vong Cơ vẫn không nói chuyện, hắn quay đầu, đi về phía Giang Trừng.
Giang Trừng ẩn ẩn cảm thấy có chút không đúng, hắn xoay người đi về ghế dựa của mình, vừa đi vừa nói: "Ách, Hàm Quang Quân, nếu ngươi không ——"
Vừa quay đầu lại, Lam Vong Cơ cư nhiên lặng yên không một tiếng động nhắm mắt theo đuôi đi sau lưng mình.
Giang Trừng chấn động, nhưng mà hắn còn chưa kịp nói, Lam Vong Cơ đột nhiên mở miệng kêu một tiếng.
"Trừng Trừng."
Bước chân Giang Trừng loạng choạng, phản xạ có điều kiện duỗi tay đỡ ghế dựa phía sau mới không bị té ngã
"Ngươi nói cái gì?!"
Lam Vong Cơ không chút do dự, gọi so với vừa nãy còn lớn tiếng: "Trừng Trừng!"
Giang Trừng có chút ngơ ngác mà hiểu được, căn bản Lam Vong Cơ vẫn chưa tỉnh.
Nhưng trường hợp sau khi hắn say rượu thật sự khiến cho người ta sợ hãi quá mức, Giang Trừng ngây người một lúc, thế nhưng lại bị Lam Vong Cơ ép về phía sau ghế không thể lui lại.
Đã là một tên say, Giang Trừng cũng bất chấp lễ tiết, hắn lạnh mặt, ngữ khí không tốt mở miệng: "Lam Vong Cơ, ngươi đi xuống."
Lam Vong Cơ không những không lùi, ngược lại nâng lên khóe môi nhẹ nhàng nở nụ cười.
Uống say khiến gương mặt hơi hơi đỏ lên, đột nhiên lại hiện ý cười, phảng phất như mây đen ùn ùn vụng trộm lộ ra một tia trăng sáng, Giang Trừng nhất thời quên cử động, khiến Lam Vong Cơ càng đi càng gần.
Lam Vong Cơ nhìn chằm chằm vào hai mắt Giang Trừng, chóp mũi cơ hồ muốn dán lên chóp mũi Giang Trừng.
"Gọi ca ca."
"...... Cái gì?!" Giang Trừng trợn tròn đôi mắt, lúc này mới phản ứng lại lần nữa, duỗi tay đẩy Lam Vong Cơ.
Nhưng hai tay Lam Vong Cơ chống ghế dựa, không có chút xê dịch, hắn tiến đến bên tai Giang Trừng, thong thả mà trầm thấp lặp lại nói: "...... Kêu...... Ca...... Ca."
Nói vừa hết lời, bỗng nhiên thân mình hắn buông lỏng, đè toàn bộ lên người Giang Trừng.
Bên tai Giang Trừng nghe thấy tiếng Lam Vong Cơ hít thở đều đều, biết con ma men này lại ngủ rồi.
Hắn sửng sốt một lúc lâu, nhấc chân đạp Lam Vong Cơ xuống.
"...... Không biết sống chết."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.