Chương trước
Chương sau
Giữa trưa ngày thứ hai, Lam Vong Cơ không có đi tìm Giang Trừng mà ngược lại Giang Trừng tới tìm Lam Vong Cơ.
Hắn vừa vào cửa liền cười nói: "Hàm Quang Quân, bổn vương tới để xin lỗi."
"Hôm qua thật sự bận rộn đến mức đầu óc mơ màng, quên mất chuyện thư các, Hàm Quang Quân là người rộng rãi, đừng so đo với bổn vương."
Lam Vong Cơ đang muốn đứng dậy, Giang Trừng vội vàng xua tay: "Hàm Quang Quân miễn lễ."
Lam Vong Cơ ngồi vào bàn, lật chén trà, đảo qua nước sôi rồi mới rót trà cho Giang Trừng.
"Sứ thần Kỳ Sơn đi rồi?"
Giang Trừng gật đầu nhận chén trà: "Không biết lý do vì sao phải vội vã đi như vậy."
"Đi rồi cũng tốt, bằng không bổn vương cũng không thể rảnh rỗi được đâu." Giang Trừng cười khẽ: "Hôm qua Hàm Quang Quân đến thư phòng là có chuyện gì?"
Lam Vong Cơ do dự một chút, không mở miệng.
"Hàm Quang Quân chẳng lẽ còn giận bổn vương vì cái câu ' dùng người thì không nghi '?" Giang Trừng buông chén trà.
Lam Vong Cơ ngạc nhiên, rõ ràng Giang Trừng biết lý do tại sao hắn bỏ đi.
Nhưng nghĩ lại thì hắn thấy có thể hiểu, nhóm cận vệ theo mình mỗi ngày, bản thân hắn chưa từng thoát khỏi tầm mắt của Giang Trừng.
"Ta nhớ rõ Quân Thượng từng nói, cận thần Vân Mộng không được giao thương lui tới với Tây Vực"
"Quy củ xưa." Giang Trừng gật đầu.
"Ta tưởng ——" Lam Vong Cơ nhìn về phía Giang Trừng: "Diêu thượng khanh sợ là đã vi phạm quy củ này."
Trong thanh âm Giang Trừng không giấu được ý cười: "Hàm Quang Quân, nếu ngươi không phải công tử Cô Tô, Bổn Vương nhất định phải mời ngươi làm gia thần."
"Ngươi nói như thế, có bằng chứng gì không?"
"Lúc trước ta đã từng nói lư hương trong phòng Hứa Tương không dễ di chuyển." Lam Vong Cơ nhàn nhạt nói: " Nhưng trong nhã gian kia còn có một vật càng không dễ di chuyển nhưng lại bị thay đổi chỗ để."
"Hôm qua ta đi xem phòng khác," Lam Vong Cơ chỉ ấm trà trên bàn: "Cái lò đồng làm ấm rượu được để dưới cửa sổ."
Giang Trừng khẽ gật đầu: "Sáng sớm ấm áp, phần lớn thời gian đó không cần ôn rượu, để xa chút cho đỡ vướng bận."
"Nhưng lò đồng trong phòng Hứa Tương đặt ở trên bàn." Lam Vong Cơ lắc lắc đầu: "Gã sai vặt không có khả năng sơ sẩy như thế, lò đồng không để dưới cửa sổ, có thể do Hứa Tương dặn dò như vậy."
"Ta đoán là do ngại nó vướng bận."
"Cho nên Hàm Quang Quân nghĩ rằng, Hứa Tương không ngồi bên cạnh bàn mà thật ra ngồi ở dưới cửa sổ?"
"Thân phận Hứa Tương như thế nhưng lại chọn phòng tửu lâu nơi sát đường lớn thường thường ầm ĩ, có lẽ vì hắn càng để ý bên ngoài cửa sổ hơn là nhã gian"
"Vậy......" Giang Trừng dừng một chút: "Hàm Quang Quân phát hiện cái gì ở cửa tiệm bên ngoài cửa sổ chỉ tiếp đãi du thương Tây Vực?"
Đột nhiên Lam Vong Cơ nâng mi, liếc mắt nhìn Giang Trừng một cái.
"Xem ra ta có phát hiện cái gì hay không thì Quân Thượng cũng đã biết trước được."
"Việc Hàm Quang Quân biết cũng không gọi là ít." Giang Trừng cười trầm thấp một tiếng: "Chẳng lẽ Hàm Quang Quân hoài nghi Diêu thượng khanh có liên quan tới cái chết của Hứa Tương?"
Lam Vong Cơ nhẹ nhấp một miếng trà, không nói tiếp.
"Được." Giang Trừng vỗ vỗ tay: "Âu Dương tiên sinh đang trên đường đi Dặc Dương, bổn vương sẽ cho người gọi hắn về, nói cho cùng thì án tử của Hứa Tương vẫn phải do hắn điều tra."
Lam Vong Cơ chậm rãi nâng mắt: "Quân Thượng thật sự...... Dùng người thì không nghi sao?"
Giang Trừng đứng lên, mở miệng lại là hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Cận vệ ở biệt uyển này có vẻ không quá nghe lời"
"Lần sau Hàm Quang Quân cứ trực tiếp ——" hắn đi đến trước măth Lam Vong Cơ cúi người cười khẽ: "Dặn dò bọn họ trả lời vấn đề của ngươi."
Lam Vong Cơ sửng sốt, gương mặt hiện lên hai mảnh đỏ ửng.
"Đương nhiên Hàm Quang Quân cũng có thể tùy thời tới tìm bổn vương, bọn họ luôn nghe lời của bổn vương." Mi mắt Giang Trừng cong cong biểu hiện sự thành khẩn: "Nếu để Hàm Quang Quân lại phải chịu oan ức thì bổn vương thật có lỗi."
Ra khỏi biệt uyển, Giang Trừng nói với Nguỵ Vô Tiện đang đứng ở đối diện cửa: "Gọi Âu Dương trở về."
"Hử?" Ngụy Vô Tiện kinh ngạc nói: "Hắn còn chưa tới Dặc Dương mà."
Giang Trừng vừa đi vừa lắc đầu: "Chỗ Dặc Dương đó, hắn có tới cũng không thể làm được gì."
"Nếu hắn trở về thì án tử của Hứa Tương chẳng phải sẽ bắt đầu điều tra?" Ngụy Vô Tiện gãi gãi chóp mũi: "Ta còn nghĩ rằng ngươi cố ý đuổi hắn đi."
"Thuận nước đẩy thuyền, không hẳn là cố ý." Giang Trừng nói: "Việc Hứa Tương, vốn không cần gấp gáp hối thúc Âu Dương. Nhưng Lam Vong Cơ đã chuẩn bị tốt, coi như mấy ngày tới là phù hợp nhất"
"Có ý gì?" Ngụy Vô Tiện nghe xong vẫn không hiểu ra sao: "Hắn làm cái gì?"
"Hắn nha," Giang Trừng cong môi: "Hắn thông minh hơn ta nghĩ rất nhiều nhưng cũng ngu ngốc nhiều như vậy."
Giang Trừng nhẹ nhàng lắc lắc đầu rồi nhẹ nhàng gật gật đầu.
"Xem chừng rất thú vị."
Âu Dương thượng khanh vừa về được một lúc đã lập tức bị gọi vào trong cung. Chỉ trong chốc lát lại có người tới mời Lam Vong Cơ đi qua.
Ở ngoài cửa thư phòng Giang Trừng, Lam Vong Cơ gặp được Diêu thượng khanh đang chờ một bên. Hắn vừa thấy Lam Vong Cơ tới, tức khắc sắc mặt có chút không tốt.
Người hầu lướt qua Diêu thượng khanh, trực tiếp đưa Lam Vong Cơ vào thư phòng.
Lam Vong cơ nghĩ rằng Giang Trừng tìm hắn là để nói tỉ mỉ việc của Diêu thượng khanh nhưng không ngờ tới Giang Trừng cũng không có ý muốn nói chuyện với hắn, hơn phân nửa thời gian đều dùng để nói việc nhà với Âu Dương tiên sinh, đến tận cuối buổi mới đề cập tới vài câu liên quan đến vụ án nhưng cũng chỉ là một chút lời nói hời hợt "Không thể qua loa" mà thôi.
Lam Vong Cơ lại nghĩ chẳng lẽ Giang Trừng muốn đối chất trực tiếp cùng Diêu thượng khanh?
Nhưng mà chờ Âu Dương đi rồi, Giang Trừng cũng không kêu Diêu thượng khanh tiến vào. Hắn đè đè bả vai, nói với Tiểu Hà đang đứng một bên: "Chờ thêm một khắc thì nói Diêu thượng khanh về phủ đi."
*Một khắc = 15p
"Quân Thượng không gặp hắn?" Lam Vong Cơ nhịn không được mà lên tiếng.
"Ngồi lâu như vậy, Hàm Quang Quân cũng vất vả." Giang Trừng quay đầu cười: "Nếu mệt mỏi, mời Hàm Quang Quân cũng nên trở về đi."
Lam Vong Cơ nhíu mày: "Quân Thượng không muốn nói đến việc của Diêu thượng khanh vậy cần gì phải kêu ta tới?"
"Ai," Giang Trừng thở dài: "Cận thần cùng Tây vực không được giao thương là bởi vì lúc trước quan hệ giữa Vân Mộng với các tộc của Tây Vực rất căng thẳng, sợ rằng mật thám lợi dụng lui tới nên mới có quy củ này. Nhưng hiện nay thì cũng không cần nghiêm khắc, kín kẽ như thế."
"Lúc trước Hàm Quang Quân đoán không sai, bổn vương thực sự đã sớm biết Diêu tiên sinh cùng khách thương Tây Vực lui tới nhưng việc này với bổn vương mà nói thì có thể lớn có thể nhỏ, nếu Âu Dương tiên sinh đã biết thì chỉ có thể nói lớn chứ không nhỏ."
"Diêu tiên sinh cùng lắm cũng chỉ bán chút kim ngọc vàng bạc bổn vương ban thưởng, không cần phải dùng đến biện pháp đuổi tận giết tuyệt."
Lam Vong Cơ trầm mặc một lúc lâu, nhàn nhạt mở miệng: "Nhưng rốt cuộc thì Quân Thượng vẫn chặt đứt việc làm ăn này của hắn."
"Quân Thượng chỉ giữ mỗi một mình Diêu thượng khanh ở bên ngoài, gọi nhưng không gặp, hẳn là cố ý doạ hắn một trận để hắn sợ hãi."
Giang Trừng cười một tiếng: "Sau này Hàm Quang Quân nên ít nói một chút, chỉ sợ ngươi nói càng nhiều bổn vương càng luyến tiếc thả ngươi đi."
"Mọi chuyện từ trên xuống dưới ở Vân Mộng, bổn vương không nhất thiết phải tự mình nói" Giang Trừng phe phẩy ngón tay: "Có một vài việc thay vì bổn vương nói cũng không bằng người khác tự mình nói."
Lam Vong Cơ lại chau mày: "Nhưng nếu Âu Dương thượng khanh không biết việc này, sao hắn có thể biết được liên hệ giữa Diêu thượng khanh và án của Hứa Tương?"
"Hàm Quang Quân chớ trách bổn vương đường đột," Giang Trừng cười nói: "Việc Diêu thượng khanh có quan hệ với án của Hứa Tương, cũng chỉ là suy đoán của một mình Hàm Quang Quân."
"Âu Dương tiên sinh dù sao cũng là thượng khanh của Vân Mộng ta, không phải kẻ ngu dốt, nếu thực sự có liên quan hắn sớm hay muộn cũng tra ra." Giang Trừng liếc xéo Lam Vong Cơ một cái, thoáng hạ thấp thanh âm: "Hàm Quang Quân còn nhớ rõ vì sao bản thân ở đây?"
Sắc mặt Lam Vong Cơ cứng đờ.
Không sai, tuy rằng trước mắt Giang Trừng vẫn nói chuyện vui vẻ với hắn nhưng bản thân hắn thật ra vẫn là nghi phạm đầu tiên trong vụ án Hứa Tương bị "Mời" đến chỗ này
Cuối cùng thì bản thân vẫn là một nghi phạm mà thôi.
"Thật ra Hàm Quang Quân cũng không cần lo lắng, bổn vương nghĩ chuyện giấy viết thư chắc chỉ là hiểu lầm, đợi sau này sẽ sáng tot thôi." Hình như Giang Trừng để ý tới sắc mặt Lam Vong Cơ không tốt, đổi đề tài: "Mấy ngày nữa là đại hội săn thú, đến lúc đó thì mời Hàm Quang quân cùng đi ra khỏi thành, nhìn phong cảnh Vân Mộng ta một chút."
Nhưng Lam Vong Cơ vừa mới bị dội cho một chậu nước lạnh, thật sự không có cách nào gợi lên hứng thú, hắn không nóng không lạnh mà đứng dậy hành lễ, hình như bóng dáng có vài phần suy sụp.
Giang Trừng thở dài.
"Tiểu Hà, ngươi dặn dò thiện phòng làm chút điểm tâm Cô Tô đưa qua cho hắn đi."
Tiểu Hà khom người, vừa mới đi hai bước lại bị Giang Trừng gọi lại.
"Thôi, đưa điểm tâm Cô Tô sợ gợi lại nỗi nhớ nhà của hắn." Giang Trừng rũ mi, ngón tay gõ gõ trán: "Hình như hai ngày trước người Kỳ Sơn có đưa đến một chút món đồ chơi lạ, chắc hẳn hắn chưa từng thấy, ngươi chọn mấy món rồi đưa qua cho hắn."
"Chủ Thượng muốn đưa mấy món?"
"Ngươi thấy món đồ chơi nào lạ thì cứ đưa qua cho hắn, có mấy món thì đưa mấy món."
Tiểu Hà phụt cười một tiếng.
Giang Trừng nâng mi: "Cười cái gì?"
"Không có cái gì." Tiểu Hà một bên cười một bên lắc đầu: "Tiểu Hà chỉ nghĩ là Chủ Thượng cũng thật hào phóng."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.