Vào phòng ngủ, Ôn Quế và Khổng Tắc Huy phát hiện Diêm Nhật đang ở trong phòng, còn Hoàng Thượng cũng đã tỉnh. Diêm Nhật hơi gật đầu đối với bọn họ, lập tức khom người lui ra ngoài. Khổng Tắc Huy và Ôn Quế đi đến bên giường, đồng loạt quỳ xuống.
Ôn Quế nằm sấp xuống đất mà nói, “Nô tài cô phụ lòng tin của Hoàng Thượng, thỉnh Hoàng Thượng trách phạt nô tài.”
Khổng Tắc Huy nói, “Hoàng Thượng có việc gì cứ phân phó cho thuộc hạ, thuộc hạ cho dù có phải vào nơi nước sôi lửa bỏng thì tuyệt đối cũng không khước từ.”
Tần Ca lần lượt nhìn hai người, thản nhiên nói, “Xem ra các ngươi đã nghĩ thông suốt.”
Ôn Quế lại hổ thẹn đến mức muốn tát cho mình vài cái bạt tai, uổng công hắn là nô tài bên cạnh Hoàng Thượng.
Tần Ca giữ nguyên sắc mặt bình tĩnh, “Lúc này trẫm không cần các ngươi phải làm gì, việc duy nhất mà các ngươi phải làm là không thể nhiều lời đối với hắn. Khi nào trẫm muốn các ngươi nói thì trẫm tự nhiên sẽ nói cho các ngươi. Trẫm phải làm một chuyện, trong quá trình này mặc kệ trẫm làm cái gì thì các ngươi cũng không được quan tâm và lắm miệng. Nếu các ngươi làm không được thì cũng không cần thiết phải ở lại bên cạnh trẫm.”
“Nô tài nhất định có thể làm được!” Ôn Quế hoảng hốt ngẩn đầu, “Xin Hoàng Thượng đừng đuổi nô tài đi, nô tài nhất định có thể làm được! Không quan tâm và lắm miệng, mặc kệ Hoàng Thượng làm gì thì nô tài cũng sẽ không nhiều lời trước mặt Vương gia!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-nich/1349688/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.