Chương trước
Chương sau
Dịch: CP88

***

Người phụ nữ ngồi dưới đất, giơ tay muốn níu lấy Cận Hàn Thanh.

Anh từ trên cao nhìn xuống cô ta, ánh mắt âm u lạnh lẽo như bất cứ lúc nào cũng có thể khoét một cái lỗ trên người cô ta. "Tôi hỏi lại cô một câu, ai nói với cô Cận phu nhân là người điên?"

"Em...... em cũng là nghe người khác nói. Cận phu nhân không thường xuyên ra ngoài, những lúc dự tiệc rượu cũng là lạnh nhạt không tỏ ra thân thiết với ai. Đây không phải là em nói, là bên ngoài truyền ra." Người phụ nữ đó thừa dịp Cận Hàn Thanh không chú ý, níu bàn tay của anh ta, "Hàn Thanh, anh nhìn em một chút đi mà. Là em đây."

Cận Hàn Thanh hất tay cô ta ra, "Nếu cô không tự đi, tôi cũng sẽ có cách cho người ném cô ra ngoài!"

Người phụ nữ đó oan ức ngồi dưới đất, Thương Lục nhìn cô ta, đáy mắt lạnh lẽo tựa như hầm băng. Người phụ nữ đó lúc này đang ngồi trên mặt đất, giày cao gót đã rớt mất một cái, nước mắt lăn dài, lớp trang điểm tỉ mỉ lúc trước bị nước mắt rửa trôi nhìn mà kinh tởm. Thế nhưng dù là vậy thì vẫn có thể nhìn ra được đây là một người phụ nữ xinh đẹp, quyến rũ, yêu kiều, có thể đoán ra được khi hai người bọn họ ở riêng với nhau Cận Hàn Thanh có bao nhiêu nhiệt tình.

Tiểu Vu đi đến bên cạnh Thương Lục, dè dặt kéo cánh tay cô ấy. "Đừng sợ, chúng ta lên lầu trước đi."

Cảnh tượng như vậy còn chưa thích hợp để cho Thương Lục nhìn thấy, thế nhưng Thương Lục lại một mực đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Cận Hàn Thanh xoay người đối diện với cô ấy, Thương Lục thu lại tầm mắt, ý lạnh dưới đáy mắt cũng thu lại. "Cô ta là ai?"

Người đàn ông nắm lấy bờ vai của cô ấy, tiểu Vu cũng rất thức thời buông tay, "Người không liên quan, đi, tôi đưa em lên lầu."

"Cô ta đánh người," Thương Lục chỉ người phụ nữ kia, "Cô ta đánh người rồi."

"Được, lát nữa tôi sẽ đánh lại cô ta."

Cận Hàn Thanh sốt ruột muốn đưa Thương Lục rời đi. "Cô ta không động vào em chứ?"

Thương Lục sờ người mình, "Quên rồi, nhưng chỗ này, chỗ này, còn có chỗ đó. Đau quá."

Cận Hàn Thanh nghe vậy, cả khuôn mặt cũng tái nhợt theo, đưa tay xoa nhẹ những chỗ Thương Lục chỉ, "Cô ta dám động vào em?"

"Đau, đau, đi ra." Thương Lục đập lên tay anh.

Người phụ nữ kia thật chật vật mới bò được dậy, nghe cô ấy nói thế thì lửa giận bùng lên, "Tôi đánh cô khi nào? Đến chạm tôi còn không có chạm tói, bọn họ giữ lại tôi, tôi còn có thể đến gần cô sao?"

Thương Lục như là bị dọa hoảng sợ, bàn tay ôm lấy tai ngồi thụp xuống, "Á, á -------"

Cận Hàn Thanh sốt sắng muốn ôm lấy cô ấy, "Thương Lục."

"Đừng có tới đây, đừng đánh tôi."

Người đàn ông quay đầu hướng về phía người phụ nữ đó gầm lên. "Cút, cút ra ngoài!"

Đối phương sợ run chôn chân tại chỗ, cô ta không ngờ được Cận Hàn Thanh sẽ có thái độ như vậy. Lúc trước anh ta cũng chưa từng đối xử tử tế với cô ta, nhưng ít nhất thì cô ta cần gì Cận Hàn Thanh sẽ đều đáp ứng, cũng tặng cho cô ta không ít trang sức đắt tiền. Bây giờ nhìn bộ dạng của Thương Lục, quả thật giống với kẻ điên, cô ta không cam lòng đi lên trước. "Em biết anh giữ lại cô ta vì cô ta là phu nhân của anh, anh cần giữ hình tượng trước mặt người khác, cũng có thể chỉ vì đối phương có gia thế, đáp ứng nhu cầu môn đăng hộ đối với anh, Hàn Thanh......"

Trái tim Thương Lục càng ngày càng chìm xuống đáy vực, cô ấy hoàn toàn không nhớ được cô ấy đã điên mất bao lâu, mà trong thời gian phát điên đó rốt cuộc đã xảy ra những chuyện gì?

Cô ấy giống như vẫn luôn sống trong cái ngày Tần Niệm chết trước mắt, hóa ra cô ấy vẫn luôn chìm đắm trong đó không thoát ra được.

Cận Hàn Thanh không thể tiếp tục kìm chế cơn giận nữa, xoay người lại kéo cánh tay của người phụ nữ, không chút lưu tình kéo cô ta ra ngoài. Bước chân của người phụ nữ lảo đảo, giày trên chân đều rơi mất. Tòa nhà Đông đã bao giờ gặp phải chuyện ồn ào như thế này? Người phụ nữ đó dùng sức giãy dụa, Cận Hàn Thanh thả tay, khiến cho cô ta ngã phịch xuống đất. Lần này hẳn là ngã rất mạnh, người xung quanh nghe cũng phải cảm thấy đau.

Cô ta lồm cồm bò dậy, sau đó phóng nhanh về phía Thương Lục.

Tiểu Vu đứng chắn trước mặt Thương Lục, lại bị người phụ nữ đó đẩy mạnh ra. Thương Lục nhìn thấy hung ác trong mắt đối phương, lần này xem ra là cô ấy nhất định phải ra tay rồi. Thương Lục không chút do dự nhấc chân lên đá về phía đầu gối của cô ta, người phụ nữ bị đau ngồi xổm xuống, lập tức bị Cận Hàn Thanh vừa đuổi tới đè lại vai.

"Cận phu nhân, tôi và Hàn Thanh ở với nhau, tôi còn muốn sinh cho anh ấy một đứa......"

Miệng của cô ta nhanh chóng bị Cận Hàn Thanh bịt lại, lần này anh ta không cho cô ta bất cứ một cơ hội nào, cánh tay rắn chắc kẹp cổ cô ta, một tay kia bịt chặt miệng không cho cô ta nói chuyện. Cận Hàn Thanh kéo cô ta ra đến cửa, lại lôi xềnh xệch ra ngoài.

Tiểu Vu căng thẳng kéo Thương Lục về phía mình, "Cận phu nhân, không sao chứ?"

Thương Lục đứng tại chỗ không nhúc nhích, đợi Cận Hàn Thanh trở về sau đó lại vội vã đi đến trước mặt cô ta, vuốt ve khuôn mặt Thương Lục, "Không sao rồi."

Gây ra chuyện lớn như vậy nhưng anh ta cũng chỉ dùng ba chữ không sao rồi muốn cho qua chuyện, quả nhiên là vì cô ấy đã điên rồi nên anh ta cũng không nghĩ cần phải giải thích với một người điên.

"Đi, tôi mang em lên lầu."

Thương Lục nhìn thấy bóng người trong sân, "Đó là cái gì?"

Cận Hàn Thanh suýt chút nữa quên mất chuyện này, "Tôi cho người dựng một căn nhà trồng hoa nho nhỏ, đến lúc đó sẽ trồng thật nhiều loài hoa em thích, tôi còn cho người đặt một cái bàn ở đó. Sau này tôi và em sẽ cùng nhau ở đó viết chữ, uống trà, có được không?"

Xem ra đây là khi Cận Hàn Thanh chìm đắm bản thân trong vai trò một người chồng tốt, Thương Lục có chút xuất thần nhìn chằm chằm ra ngoài. Phụ nữ quang minh chính đại tìm đến tòa nhà Đông cũng đã có rồi, vậy những người khác thì sao đây? Rốt cuộc là đã từng có bao nhiêu người nữa?

"Thương Lục?"

Cô ấy rũ mắt, làm bộ dạng hoảng sợ. "Vì sao cô ta lại muốn đánh tôi?"

"Được rồi, mọi chuyện đều đã qua."

"Cô ta là ai?"

Yết hầu Cận Hàn Thanh hơi lăn, anh ta cũng có lúc phải nghẹn lời, "Tôi nói rồi, là một người không liên quan."

Thương Lục sợ sệt, Cận Hàn Thanh kéo cô ấy vào trong lồng ngực, "Sau này sẽ không bao giờ có chuyện như vậy xảy ra nữa." Ánh mắt của anh ta rơi xuống bên cạnh tiểu Vu. "Cô ta làm sao vào đây được?"

"Từ trên chiếc xe kia đi xuống. Cô ta trốn trong buồng lái nên chúng tôi không phát hiện ra."

Cận Hàn Thanh dịu dàng xoa bả vai Thương Lục, "Sau này còn có kẻ nào dám xông vào thì cứ đánh gãy chân cô ta cho tôi. Không phải sợ, xảy ra chuyện gì tôi sẽ phụ trách hết."

"Chuyện gì thế này?" Động tĩnh quá lớn đã kéo cả Tần Chi Song đến.

Cận Hàn Thanh quay đầu lại nhìn bà. "Không có chuyện gì, mẹ."

"Còn nói không có chuyện gì? Người phụ nữ vừa rồi là ai?"

Cận Hàn Thanh theo bản năng không muốn đề cập đến chuyện này trước mặt Thương Lục, "Con đã xử lý xong rồi."

Tần Chi Song đi đến trước mặt Thương Lục, "Không sao chứ? Không làm Thương Lục bị thương đó chứ?"

"Không có." Tiểu Vu đứng bên cạnh nói.

Thương Lục nhìn Tần Chi Song, muốn gọi một tiếng mẹ, nhưng cuối cùng vẫn nhịn lại được. Sắc mặt Tần Chi Song khó coi đến cực điểm, thật sự không nhịn được phải dắt Cận Hàn Thanh sang một bên, "Thương Lục đang trong thời kỳ dưỡng bệnh, thật khó khăn mới có thể khiến cho bệnh tình chuyển biến tốt vậy mà con lại để cho phụ nữ chạy đến đây náo loạn, ngộ nhỡ lại kích thích con bé, mẹ -------"

"Mẹ, sẽ không còn lần sau nữa."

Bọn họ biết Thương Lục điên không thể nghe hiểu người khác nói chuyện, cho nên nói chuyện cũng không quá tránh né.

"Hàn Thanh, Thương Lục vừa mới sảy thai, con phải quan tâm đến tâm tình của con bé chứ."

Thương Lục nghe được lời này, tim không khỏi đập thình thịch, tầm mắt không khỏi rơi xuống bụng, cô lại còn từng mất đi một đứa bé?

Bàn tay cô run rẩy buông thõng bên người, đến cả dũng khí chạm đến bụng mình cũng không có. Chóp mũi Thương Lục chua xót, cô ấy thật sự muốn khóc, thế nhưng dù vành mắt đã đỏ ửng thì vẫn có thể khống chế tiếng khóc thất thanh lại đến triệt để.

"Mẹ, chuyện lần này là bất ngờ."

Tần Chi Song liếc Thương Lục một cái, "Vậy những chuyện bừa bãi lúc trước thì sao? Đừng có nói với mẹ đều là bất ngờ? Nếu như một ngày nào đó Thương Lục tỉnh lại, mẹ xem xem con làm sao để giải thích cho con bé!"

Thương Lục nhìn bốn phía xung quanh, đột nhiên cảm thấy thế giới này đối với cô ấy quá xa lạ, rất nhiều chuyện đã thay đổi, đến cả con người cũng đã thay đổi rồi.

Tần Chi Song đẩy Cận Hàn Thanh ra, trở lại bên người Thương Lục sau đó cầm lấy tay cô ấy vỗ vỗ. "Thương Lục, con phải cố gắng hồi phục thật nhanh mới được, đến lúc đó mới không ai có thể bắt nạt được con. Bộ dạng này của con mẹ nhìn thật sự rất đau lòng."

Ngón tay Thương Lục giật giật, một lời cũng không nói. Trong nhà này có lẽ cũng chỉ còn Tần Chi Song là không thay đổi, cô ấy điên đến thế này rồi nhưng bà vẫn luôn che chở cho cô ấy như trước đây, vẫn luôn coi cô ấy như con gái ruột của mình, chưa từng ghét bỏ.

"Mẹ, con đưa Thương Lục lên lầu trước đã." Cận Hàn Thanh cầm tay cô ấy, Thương Lục không nháo nữa, ngoan ngoãn đi theo anh ta.

Trở về phòng, Thương Lục ngồi xuống mép giường, Cận Hàn Thanh không nghĩ sẽ giải thích với cô ấy, vì anh ta biết cô ấy nghe không lọt, có nói cũng vô ích.

Thương Lục chỉ chỉ chiếc tivi trên tường.

Cận Hàn Thanh liếc nhìn, "Em muốn xem tivi?"

"Ừ."

Cận Hàn Thanh cầm điều khiển từ xa, Thương Lục nhìn quanh bốn phía, bày trí trong phòng cơ hồ cũng không có thay đổi gì lớn. Sau khi tivi bật lên, Thương Lục cũng tập trung sự chú ý tới.

Cận Hàn Thanh chọn kênh, Thương Lục thấy được ngày hiển thị trên màn hình.

Bàn tay cô ấy để bên người khẽ động, không nhịn được nhấc tay lên sờ khuôn mặt mình. Hóa ra đã qua một thời gian dài như vậy rồi? Thời gian thấm thoát, còn cô ấy thì vẫn như đang sống ở ngày hôm qua.

Cận Hàn Thanh ngồi xuống bên cạnh Thương Lục, đưa tay khoác lên bả vai cô ấy. Anh ta cứ ngồi bên cạnh Thương Lục như vậy, nhưng Thương Lục căn bản là xem không vô.

Trong đầu cô ấy đều là những lời của người phụ nữ kia, trong lòng Thương Lục không hiểu vì sao lại rất sợ. Những ngày tháng phát điên cô ấy đã trải qua như thế nào, cô ấy đều đã hoàn toàn quên hết.

Cô ấy còn từng có một đứa bé, nhưng vì sao lại sảy thai rồi?

Cố Tân Tân truyền nước xong liền xuất viện, tuy là cô không ưa Cận Ngụ Đình nhưng những lời của anh đúng là không sai.

Trong tay Tu Tư Mân thật sự có không ít mối quan hệ, quan hệ dựa vào quan hệ, cô muốn tìm một nhà sản xuất cũng không khó.

Cố Tân Tân là người thuộc phái hành động, sau khi hỏi Tu Tư Mân phương thức liên lạc liền lập tức gọi cho người đó thể hiện ý muốn bàn chuyện hợp tác. Đối phương nghe đến quan hệ của cô và Tu Tư Mân thì hoàn toàn không từ chối cô, bọn họ nhanh chóng định ra một cuộc hẹn ở căn biệt thự riêng của ông ấy, nói là để tiện nói chuyện.

Xe chạy trên đường, Cố Tân Tân lật xem văn kiện trong tay, chỉ lo sẽ còn sót gì đó.

Tống Vũ Ninh yên tĩnh ngồi bên cạnh, Cố Tân Tân xác nhận không còn gì sai sót mới đóng lại tập văn kiện, "Đúng rồi, chị còn chưa kể với em đêm đó đã xảy ra chuyện gì, chị đã đi đâu?"

"Còn có thể đi đâu? Có mấy tên đàn ông chặn trước mặt, vừa nhìn liền biết con nhà luyện võ. Chị thấy Cận Ngụ Đình kia đúng là một tên biến thái, người ở bên cạnh cũng biến thái không kém, bọn họ lại dám để chị ngồi trong xe cả một đêm."

Cố Tân Tân "ồ" một tiếng, "Em còn nghĩ là chị và Khổng Thành đưa nhau ra ngoài nói chuyện phong hoa tuyết nguyệt đây."

"Em điên hả?"

Cố Tân Tân không nhịn được cười rộ lên, chiếc xe lái qua một mảnh rừng, Tống Vũ Ninh nhìn ra ngoài cửa sổ, "Càng đi càng thấy lạ, không phải là có cạm bẫy gì đấy chứ?"

"Người anh ấy giới thiệu có thể không đáng tin sao? Những người làm nghệ thuật thường thích những nơi như vậy, thanh tịnh."

Chiếc xe lướt qua hàng cây ăn quả dài thẳng tắp, đến trước một biệt thự hai tầng thì dừng lại. Đây là kiểu nhà tự thiết kế xây dựng, ngói đỏ tường trắng, còn có cánh cổng sắt cao chót vót, mảnh sân trước nhà cực kỳ rộng, phóng tầm mắt nhìn vào còn có thể thấy được một giàn nho.

Cố Tân Tân xuống xe, chợt nhìn thấy bên cạnh còn có một chiếc xe khác.

Cô nhìn biển số xe, sắc mặt lập tức trầm xuống.

Cố Tân Tân muốn xoay người rời đi, nhưng cánh cổng sắt đã được mở ra, một người đàn ông trung niên bước nhanh ra, "Cô là Cố Tân Tân phải không?"

"Vâng, ngài là Tô tiên sinh?"

"Đúng vậy, đã chờ cô một lúc rồi, mời vào."

Cố Tân Tân cũng không tiện bỏ đi, cô để cho Tống Vũ Ninh đi theo phía sau. Hai người đi vào trong, Cố Tân Tân nhìn thấy dưới giàn nho được ngăn thành từng không gian riêng biệt bằng những khóm mây. Tô tiên sinh vừa đi vừa nói với cô. "Đúng là trùng hợp, nơi này có người nhất định cô quen."

Cố Tân Tân biết ông ấy là muốn nói đến ai, nhưng ngoài miệng vẫn tỏ ra không chút quan tâm. "Ai vậy?"

"Cửu gia đó."

Lúc trước Cố Tân Tân chưa từng tiếp xúc qua với vị Tô tiên sinh này, đoán chừng ông ấy tám phần không nhận ra cô, "Cửu gia? Cửu gia nào vậy?"

"Cô không quen sao?" Tô tiên sinh ngạc nhiên nhìn về phía Cố Tân Tân. "Anh ta tới tìm tôi vì chuyện của cô, nói là muốn giới thiệu cô cho tôi."

Cận Ngụ Đình nghe được tiếng nói chuyện đi ra, thấy Cố Tân Tân thì hơi giật mình, "Sao em lại ở đây?"

"Cô ấy là do Tu tiên sinh giới thiệu tới."

Sắc mặt Cận Ngụ Đình u ám, đúng là đi đến đâu cũng không tránh được cái tên Tu Tư Mân kia.

"Cửu gia, ngài ngồi chơi, tôi và cô ấy bàn bạc chút chuyện."

Cận Ngụ Đình đứng tại chỗ không nhúc nhích, ông ấy hướng vào trong nhà hô. "Cô ơi, pha một bình trà mang đến đây."

"Vâng." Trong phòng có tiếng đáp lại.

Cố Tân Tân đi theo Tô tiên sinh đến trước một giàn hoa trong sân, bên trong có bày bàn ghế bằng đá, nhìn cổ kính vô cùng.

Cố Tân Tân lấy văn kiện ra, "Đây là mấy cuốn truyện tranh đứng đầu khá chất lượng của trang web chúng tôi, đều đã ký hợp đồng xuất bản. Mời ngài xem qua."

"Được."

Hai người bàn tán sôi nổi, giữa chừng Tô tiên sinh đột ngột đứng dậy. "Thật ngại quá, tôi qua bên kia một chút, lát nữa sẽ quay lại."

"Được."

Cố Tân Tân nhìn theo ông ấy đi khỏi, cầm điện thoại nhìn giờ. Cách đó không xa truyền đến tiếng bước chân, người giúp việc bưng ấm trà đi tới, một tay kia còn cầm theo bánh ngọt.

"Mời uống trà."

Cố Tân Tân nghe thấy giọng có chút quen tai, cô ngẩng đầu lên nhìn, đối phương hiển nhiên cũng nhận ra cô, xoay người muốn bỏ đi.

"Khoan đã."

Đối phương đưa lưng về phía Cố Tân Tân, không thể không dừng chân. Cố Tân Tân đứng dậy đi đến bên cạnh bà ta. "Chúng ta cũng không phải người xa lạ, sao thấy tôi lại bỏ chạy thế?"

Người kia điều chỉnh cho nét mặt mình dịu lại, quay người sang. "Cửu phu nhân."

Cố Tân Tân nhìn chằm chằm đối phương, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, "Tôi đã sớm không còn là Cửu phu nhân gì đó rồi."

Bà ta giả vờ giật mình, "Vì sao lại thế?"

"Lúc đó bà dùng nước hoa hại tôi không lẽ không phải là vì chờ tôi bị đuổi ra ngoài đó sao?"

"Cửu phu nhân, ngài hiểu lầm rồi, chuyện nước hoa thật sự không liên quan gì đến tôi."

Bà ta sốt ruột muốn đi, Cố Tân Tân đột nhiên nhớ đến ngày cô rời khỏi tòa nhà Tây, Tần Chi Song hỏi cô chuyện mang thai giả. Cố Tân Tân vẫn nghĩ mãi mà không thông, sao bà ấy lại biết được? Theo lý thuyết thì chuyện kia được giấu rất kỹ, cũng chỉ có cô và Cận Ngụ Đình biết, mà Cận Ngụ Đình sẽ không chủ động nói ra, như vậy thì còn có thể là ai vào đây?

Cố Tân Tân tiến lên chặn lại đường đi của bà ta. "Thím à, không ngờ bà đã tìm được một công việc tốt như thế này rồi, vừa thanh tịnh lại an nhàn, trốn ở nơi này cũng không cần lo lắng bị Cận gia phát hiện."

"Cửu phu nhân, chuyện nước hoa tôi thật sự là người vô tội, xin hãy tin tưởng tôi."

"Đúng rồi, Cận Ngụ Đình cũng tới, bà đã gặp chưa?"

Vẻ mặt của bà ta ngập tràn kinh hãi, đẩy Cố Tân Tân muốn đi, cô liền quay sang Tống Vũ Ninh ra hiệu cho cô ấy chặn lại bà ta. "Gấp gáp muốn đi như vậy?"

"Cửu gia đã nói tôi đừng có xuất hiện trước mắt ngài ấy."

"Tôi còn có rất nhiều lời muốn hỏi bà đấy."

Bà ta sợ bị Cận Ngụ Đình bắt gặp, đẩy Tống Vũ Ninh muốn đi, nhưng Cận Ngụ Đình đã nghe được động tĩnh đi qua.

Bà ta suýt nữa va phải anh, bàn tay cầm ấm trà run lên, Tô tiên sinh liếc nhìn, không vui lên tiếng. "Xảy ra chuyện gì?"

"Là bà." Cận Ngụ Đình cho Khổng Thành đi khắp nơi tìm bà ta, thật không ngờ sẽ gặp được bà ta ở đây.

Công việc này là Thương Kỳ sắp xếp cho bà ta, lương cao, công việc phải làm cũng không có nhiều, chỉ cần quét sân trước ngôi nhà chính là được. Điều mấu chốt là không cần tiếp xúc người nên bà ta sẽ không phải lo lắng bị người ta phát hiện ra. Nhưng tháng ngày yên ổn hình như cũng không được lâu lắm, bà ta thế nào cũng không ngờ sẽ gặp được Cố Tân Tân ở nơi này.

"Lúc trước bà cố tình sắp đặt như vô tình gặp được mẹ trước cổng bệnh viện, nói cho bà ấy Cố Tân Tân căn bản không mang thai. Tôi cho người tìm bà bao nhiêu lâu, thật không nghĩ bà lại trốn kỹ đến như vậy."

Bà ta lắc đầu, muốn giải thích. "Phu nhân hiểu nhầm, tôi...... tôi không có nói vậy."

"Bà cho rằng ai cũng mù sao?"

Bà ta sợ hãi muốn chạy trốn, nhưng trước mặt mấy người đã chặn lại đường đi. Bà ta không khỏi thẹn quá hóa giận, càng biết rõ một khi đã rơi vào tay Cận Ngụ Đình thì sẽ không có kết quả tốt đẹp gì. Bà ta không hiểu, Cố Tân Tân cũng đã bị đuổi ra khỏi Cận gia rồi nhưng vì sao khắp nơi đều vẫn không ngừng gây trở ngại cho bà ta?

Đầu óc bà ta càng ngày càng hỗn loạn, ấm trà trong tay vung lên. Tuy gần như là ngay lập tức bị Cận Ngụ Đình cản lại, nhưng bên trong chứa đầy nước, toàn bộ đều giội xuống người Cố Tân Tân.

Cận Ngụ Đình nghe thấy tiếng hét chói tai, chiếc ấm rỗng rơi lăn lóc trên mặt đất, nước bên trong làm ướt đẫm một mảnh áo trước ngực Cố Tân Tân.

Bà ta muốn nhân lúc tình hình rối ren chạy trốn nhưng bị Tống Vũ Ninh kéo lại, Cận Ngụ Đình nhấc chân đá mạnh vào bụng bà ta. Bà ta ngã xuống, đầu đập lên bàn đá, hôn mê tại chỗ.

"Tân Tân." Cận Ngụ Đình thấy Cố Tân Tân đau đến mức cúi gập người xuống, quần áo dính sát vào trước ngực. Nước trong ấm trà khẳng định rất bỏng, giội trên người nhất định sẽ không thể chịu được.

Tô tiên sinh cả kinh, lời nói cũng trở nên lộn xộn, "Nhanh, nhanh, đưa đến bệnh viện trước."

Cận Ngụ Đình túm lấy vai Cố Tân Tân, cô đã đau đến không còn sức giãy dụa. Tống Vũ Ninh tiến lên muốn đẩy anh ra, ánh mắt lạnh lẽo của Cận Ngụ Đình lập tức quét về phía cô ấy, "Đã là lúc nào rồi còn muốn tranh giành?"

"Tôi đưa em ấy đến bệnh viện."

"Không cần!" Cận Ngụ Đình cắn chặt răng phun ra mấy chữ.

Cố Tân Tân nhỏ giọng rên rỉ, Cận Ngụ Đình cúi người ôm ngang cô lên. Tống Vũ Ninh không tiếp tục ngăn cản nữa, dù sao điều quan trọng nhất bây giờ là mang Cố Tân Tân đến bệnh viện.

Khổng Thành cũng đã tới, Cận Ngụ Đình hướng về phía anh ta dặn dò, "Đưa bà ta về."

"Vâng."

Cận Ngụ Đình ôm Cố Tân Tân vội vàng lên xe, Tống Vũ Ninh phía sau muốn đuổi theo thì bị Khổng Thành ngăn cản. "Còn có một người nữa bị thương, dùng xe của cô đi."

"Dựa vào cái gì?" Tống Vũ Ninh liếc người phụ nữ máu me đầy mặt, "Chủ nhân nhà anh ra tay nặng như vậy, vạn nhất người này chết trên xe chúng tôi thì ai chịu trách nhiệm?"

"Nơi này trong thời gian ngắn không gọi được xe," Khổng Thành nghe hai chữ chủ nhân từ miệng đối phương, cười nhạt, "Người này đối với chủ nhân của cô mà nói cũng rất quan trọng, cô tự mình cân nhắc đi."

Cận Ngụ Đình mang Cố Tân Tân đi rồi, Tống Vũ Ninh dù không yên lòng cũng không thể làm gì khác là mặt lạnh để mặc cho Khổng Thành mang người ném lên xe.

Cận Ngụ Đình hiện tại đang lo cuống cuồng đến mức trên người đều là mồ hôi. "Có đau lắm không?"

Cố Tân Tân cảm thấy đã khá hơn nhiều rồi, bàn tay của người đàn ông vừa đưa tới lại rụt trở về, "Sau khi bị bỏng không thể trực tiếp cởi quần áo ra, đúng rồi, đáng lẽ vừa rồi nên xối nước lạnh qua một lượt cho em. Tôi cuống quá nên quên mất, phải làm sao bây giờ......"

Anh cực kỳ sốt ruột, ánh mắt không ngừng nhìn liếc sang ngực Cố Tân Tân. Cô vẫn còn mừng vì nước trong ấm trà không phải nước vừa sôi, thế nhưng phải công nhận trong nháy mắt giội lên vẫn là khiến cô đau đến tê liệt thần kinh.

Ngực Cố Tân Tân phập phồng, Cận Ngụ Đình ra hiệu cho tài xế hạ tấm chắn xuống, trong lòng đấu tranh vài lần cuối cùng vẫn dè dặt đưa tay ra.

"Anh làm cái gì thế?" Cố Tân Tân đánh lên tay anh.

"Tôi xem một chút."

"Anh nghĩ anh là ai mà muốn nhìn thì nhìn hả?"

Cận Ngụ Đình lúc này cũng đâu còn tâm tư gì khác, "Ít nhất tôi cũng phải kiểm tra một chút."

"Anh cũng không phải bác sĩ."

Đầu ngón tay của Cận Ngụ Đình chạm đến hàng cúc trước ngực của Cố Tân Tân, cô vội vàng đưa hai tay ra trước ngực chắn lại, không để ý khiến cho từng trận đau rát truyền tới, "Anh đúng là phiền chết, tôi cũng đã như vậy rồi còn muốn giở trò lưu manh hả."

"Tôi đâu có giở trò lưu manh, ít nhất thì cũng phải để tôi xem một chút xem có nghiêm trọng không chứ."

"Anh xử lý được chắc?" Giọng nói của Cố Tân Tân mang theo ngập tràn tức giận, "Đều là tại anh."

Cận Ngụ Đình không lên tiếng, dừng lại hai ba giây sau mới mở miệng, "Ừ, là tại tôi."

"Nếu không vì anh thì tôi cũng không có quen người này, càng không đến mức vừa bị người ta giội nước bẩn vừa bị giội nước bỏng." Cố Tân Tân càng nghĩ càng thấy oan ức, đưa tay lau nước mắt, "Sao chổi."

Được thôi, sao chổi thì sao chổi.

Cận Ngụ Đình vẫn không yên tâm, tầm mắt chốc chốc lại chuyển qua ngực cô.

Tài xế lái xe đến bệnh viện gần nhất, xe vừa dừng thì chiếc xe của Tống Vũ Ninh theo sát phía sau cũng dừng lại.

"Tân Tân." Tống Vũ Ninh bước từng bước dài tiến đến, mở cửa xe ra.

Cố Tân Tân cẩn thận từng li từng tí bước xuống xe, Cận Ngụ Đình dùng sức đóng lại cửa xe, nghe được Cố Tân Tân dặn dò Tống Vũ Ninh. "Đừng nói cho anh ấy, không lại khiến anh ấy bận lòng."

"Nhưng em đã bị thương thành thế này rồi."

"Thân thể của em em rõ ràng nhất, sẽ không nghiêm trọng, anh ấy có hỏi chị cũng không được nói."

Cận Ngụ Đình xanh mặt tiến lên, kéo cô đi. "Còn chần chờ gì nữa? Chờ nhiễm khuẩn hả?"

"Ai cần anh lo!"

Tống Vũ Ninh liếc nhìn Cận Ngụ Đình, anh không hề xuất hiện bộ mặt hung thần ác sát, càng không đáp lại câu nào, chỉ mím môi muốn kéo Cố Tân Tân vào trong.

Cố Tân Tân giãy dụa, "Tôi không đi được!"

Cận Ngụ Đình suýt chút nữa quên mất chuyện này, anh khom lưng bế ngang Cố Tân Tân lên, Cố Tân Tân bực mình, "Cho tôi xuống, tôi không cần anh bế, làm cái gì thế hả!"

"Tôi có thả em xuống em cũng không đi được."

Tống Vũ Ninh nghe được giọng nói Cố Tân Tân có chút khàn giống như sắp bị tức khóc. "Vậy cũng không cần anh lo, cho tôi xuống."

Cận Ngụ Đình nhanh chân đi vào bên trong, giờ phút này Tống Vũ Ninh cũng không tiện tranh cãi với anh, dù sao với sức lực của cô ấy cũng không thể vừa bế Cố Tân Tân vừa chạy, vẫn là nên ngoan ngoãn đi theo sau hai người họ thì hơn.

Cố Tân Tân được đặt lên giường bệnh, bác sĩ chuẩn bị kiểm tra cho cô, Cận Ngụ Đình còn đứng bên cạnh không chút ngại ngùng quan sát.

Bác sĩ đeo khẩu trang vào, "Anh là?"

"Anh còn không đi ra ngoài đi?" Cố Tân Tân đá chân, hận không thể một cước đá bay anh ra ngoài.

"Cô nhanh kiểm tra đi, tôi muốn nhìn xem vết thương của cô ấy như thế nào."

Cố Tân Tân giơ hai tay lên, "Anh không đi tôi sẽ không kiểm tra!"

"Hai người rốt cuộc là ai nghe theo ai đây? Vết bỏng không phải là chuyện nhỏ, nếu còn chậm chạp không xử lý, vết thương thêm nghiêm trọng tôi sẽ không chịu trách nhiệm.

Cố Tân Tân mím chặt môi, dáng vẻ không lùi bước, Cận Ngụ Đình nhúc nhích đôi chân dài, "Nghe cô ấy đi."

"Sao còn chưa đi?"

Cận Ngụ Đình đã bao giờ bị người ta quát mắng đuổi ra ngoài như thế, anh liếc nhìn vị nữ bác sĩ kia, nhưng cũng không có cách nào khác ngoài đi ra ngoài chờ đợi.

Bác sĩ cởi hàng cúc áo của Cố Tân Tân, dù sao cũng là thường xử lý các loại tình huống này nên vẫn còn tâm tư đùa giỡn. "May mà cô không có người không ra trận, chiếc áo ngực thay cô chặn lại kiếp nạn lần này nên bộ ngực không có bị thương."

Cố Tân Tân dở khóc dở cười. "Chỗ khác thì sao?"

"Chỗ bị bỏng nước trà ấy hả?"

"Ừm."

Bác sĩ nhìn xuống phía dưới, "Vẫn còn tốt lắm, không tính là nghiêm trọng. May là không phải nước sôi, chỉ là từ ngực trở xuống nổi mụn nước rồi, phải cắt áo ra để xử lý."

"Được." Cố Tân Tân nhịn đau nhìn chằm chằm trần nhà, xử lý được một nửa thì bác sĩ mở cửa đi ra ngoài. "Đi chuẩn bị cho cô ấy một bộ quần áo khác, bộ cũ bị tôi cắt đi rồi."

Tống Vũ Ninh nhìn Cận Ngụ Đình, tầm mắt của người đàn ông thẳng tắp hướng về phía cửa, "Cô còn ngơ ngẩn chỗ đó làm cái gì? Chuyện mua quần áo không phải là công việc của cô sao?"

Tống Vũ Ninh nhíu chặt mày, nghe được tiếng của Cố Tân Tân từ trong truyền ra. "Chị đi mua đi, em không sao."

"Được, chị đi nhanh rồi quay lại."

Cận Ngụ Đình đứng đó không nhúc nhích, chờ cho Tống Vũ Ninh đi xa mới lấy điện thoại ra gọi cho Khổng Thành.

Cốp sau xe có dự trữ sẵn một bộ của anh, Khổng Thành cầm chiếc áo sơ mi trắng đến, đúng lúc bác sĩ đã xử lý xong vết bỏng.

Cô ấy mở cửa nhìn ngó xung quanh, "Còn chưa quay lại?"

"Có rồi đây." Cận Ngụ Đình nói xong, đẩy cửa đi vào trong. Cố Tân Tân đang trong tình trạng áo quần không đủ che thân, nhìn thấy Cận Ngụ Đình đi vào thì vội vàng đưa tay muốn che lại.

Người đàn ông tiến lên muốn mặc áo vào cho cô, "Che cái gì mà che."

"Ôi này, cái anh này làm gì thế?" Bác sĩ đứng bên cạnh cũng không nhìn nổi "Nam nữ thụ thụ bất thân, cô ấy còn chưa có mặc quần áo đâu."

Cận Ngụ Đình đỡ cô ngồi dậy, Cố Tân Tân thật sự không có cách nào động, càng không thể chống cự, mà anh thì cứ như vậy trắng trợn không kiêng dè mặc chiếc áo sơ mi trắng vào cho cô.

***

Bát Bát: Lúc trước cứ nghĩ người giúp việc còn trẻ nên dùng cô ấy, Kỳ Kỳ hư quá mà, đến Tô tiên sinh còn gọi là a di mà em ấy lại đi gọi trống không làm ta hiểu lầm:))))))

P/s: Sau này beta sẽ sửa haha
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.