Dịch: CP88
***
"Đến cả nhẫn em cũng không tha, rốt cuộc là em nghèo đến mức nào?"
Cố Tân Tân cong môi, "Cũng không tính là quá nghèo, chỉ là cảm thấy nó không có tác dụng gì nên mang đổi thành tiền. Hơn nữa chồng tôi nói với tôi là anh ấy sẽ mua cho tôi một cái nhẫn cưới còn đẹp hơn, đắt hơn, lại lớn hơn chiếc nhẫn của anh kìa."
"Nông cạn."
"Tôi nông cạn như vậy đấy." Cố Tân Tân sảng khoái thừa nhận.
Cận Ngụ Đình cố nén lại lửa giận, cầm chiếc thìa trong tay đưa đến trước miệng cô. "Trước tiên lấp đầy cái bụng đã, rồi muốn nói gì thì nói."
Cố Tân Tân mím chặt môi, lắc lắc đầu.
Chiếc thìa chạm vào khóe môi Cố Tân Tân, cô quay đầu đi, Cận Ngụ Đình đứng dậy, tiếp tục đưa thìa tới.
"Tự tôi ăn được."
"Một tay của em không được động."
"Tôi còn một tay nữa."
Cận Ngụ Đình dứt khoát ngồi xuống mép giường, "Hôm nay tôi cũng không đến công ty, có rất nhiều thời gian ở đây lãng phí với em."
"Tôi truyền nước xong sẽ về."
"Bác sĩ đã nói em phải nằm lại đây dưỡng bệnh cho tốt, nếu em thật sự muốn làm việc thì tôi có thể cho người đến công ty em mang máy tính của em đến đây."
Cố Tân Tân nghe Cận Ngụ Đình nói như thể chuyện gì rất đương nhiên, giống như anh mới là người đàn ông của cô. Quản đông quản tây, sao anh không quản chính mình cho tốt đi nhỉ?
"Cứ như em tìm người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-nam-sac/1960122/quyen-2-chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.