Dịch: CP88
***
Ngón tay của Cố Tân Tân khựng lại, "Bị anh chọc tức sao?"
"Lẽ nào chuyện của tôi và Thương Kỳ em không nghe được?"
"Cận Ngụ Đình, sao tôi lại không phát hiện ra anh không biết xấu hổ như vậy nhỉ?" Cố Tân Tân xoay người nhìn vào mắt anh, "Anh và Thương Kỳ là ai? Đáng để cho tôi tức giận sao?"
Tốt xấu gì thì cô cũng đã chịu nhìn thẳng anh rồi.
Cố Tân Tân nhìn đồng hồ, cũng không biết là khi nào Tống Vũ Ninh mới quay lại, xe bị đụng đến mức bốc khói thì hẳn là còn phải báo cảnh sát để đòi bồi thường đi?
Mí mắt cô trĩu xuống, muốn ngủ nhưng lại không dám ngủ, Cận Ngụ Đình nhìn theo mấy giọt nước trong bình, "Em ngủ đi, tôi trông chừng cho em."
"Anh ngồi đây tôi không ngủ được."
Cố Tân Tân vốn dĩ là nghĩ anh sẽ nói, được thôi, tôi đi. Không nghĩ tới Cận Ngụ Đình lại đổ người về phía trước nói với cô. "Không ngủ được? Vậy tôi nói chuyện với em."
"Không phải là anh lại quên mất tôi là phụ nữ đã có chồng rồi đấy chứ?"
Ánh đèn trong phòng bệnh ảm đạm, rơi xuống khuôn mặt của Cận Ngụ Đình càng khiến cho sắc mặt của anh thêm phần tối tăm.
Cố Tân Tân muốn cầm điện thoại gọi cho Tống Vũ Ninh, Cận Ngụ Đình thấy thế, nhanh tay cướp lấy điện thoại của cô. "Dưỡng bệnh cho tốt."
"Càng ngày tôi càng cảm thấy không đúng. Cận Ngụ Đình, xe của Tống Vũ Ninh bị va vào có phải là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-nam-sac/1960120/quyen-2-chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.