Khuôn mặt Cận Hàn Thanh càng ngày càng lạnh, Thương Lục thấy thế, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt anh ta, "Đừng tức giận."
"Bánh ngọt lúc trước đưa tới có phải là cũng khó ăn như vậy?"
Đáy mắt Thương Lục lộ ra mờ mịt, cô ấy khẽ lắc đầu, "Không nhớ rõ."
"Mỗi lần đều phải ăn xong sao?"
Thương Lục liếc nhìn đám bánh tan nát trên mặt đất, "Anh lãng phí đồ ăn rồi."
Cận Hàn Thanh đau lòng đến mức rỉ máu, cũng không biết trước khi anh ta phát hiện ra thì Thương Lục đã ăn phả bao nhiêu cái bánh như vậy. Lúc trước Thương gia mang thức ăn tới cũng có những lúc chuẩn bị rất nhiều bánh ngọt để chia cho cả tòa nhà chính và tòa nhà Tây nữa. Mà Thương Lục thích ăn nhất là mấy thứ này, hầu như là lần nào cũng có. Xem ra kẻ kia là nhân lúc Thương Lục gần đây phát bệnh thần trí không tỉnh táo, bệnh càng ngày càng nghiêm trọng mới không biết kiêng dè là gì như vậy.
Có thể là vì đoán anh ta sẽ không ăn, mà dù Thương Lục ăn không ngon cũng sẽ ăn cho bằng hết.
"Thương Kỳ còn nói với em những gì nữa?"
Thương Lục nhíu chặt lông mày ngẫm nghĩ, thật sự là nghĩ không ra.
Cận Hàn Thanh siết chặt vai Thương Lục, Thương Lục đứng lên, lần nữa vuốt ve khuôn mặt anh ta. "Anh dữ quá."
"Sau này những thứ đồ khó ăn như vậy không được ăn nữa."
"Cũng vẫn được, không khó ăn." Một tay kia của Thương Lục rơi xuống bả vai Cận Hàn Thanh, "Không phải thứ gì đặc biệt thích ăn thì có thể từ từ ăn, cuối cùng cũng sẽ xong thôi."
Cận Hàn Thanh nghe cô ấy nói, càng ngày càng đau lòng không thôi, cuối cũng chỉ có thể ôm cô ấy vào lòng, "Em có bị ngốc không? Không thích thì không cần phải động, càng không được bỏ vào miệng. Em không biết nó rất khó ăn sao?"
"Anh sao vậy?" Thương Lục vỗ nhẹ lưng Cận Hàn Thanh. "Em rất tốt, không sao cả."
"Thương Lục ------"
Kẻ đó chính là nhìn trúng được cô ấy ngốc, nhìn trúng cô ấy cái gì cũng sẽ không nói, nếu không phải nhờ Thương Lục hôm nay tốt lên một chút thì Cận Hàn Thanh đúng là nằm mơ cũng không ngờ được bên trong bánh ngọt Thương gia mang đến sẽ có những thứ đồ này!
Mà việc này còn xảy ra ngay dưới mắt của anh ta, anh ta nhấc chân giẫm lên một khối bánh ngọt, đem nó nghiền nát.
Ngày hôm sau.
Thương phu nhân dẫn theo Thương Lục đến tòa nhà Đông, Thương Kỳ mệt mỏi đi theo sau lưng bà ta. "Mẹ, mẹ tự nhiên lại muốn chạy đến tòa nhà Đông làm cái gì? Còn muốn kéo con theo nữa."
"Anh rể con gọi điện thoại tới, nói chị con lại náo loạn dữ dội đây."
"Chị ấy mà không nháo thì mới là không bình thường đấy."
Hai người đi vào trong nhà nhưng không nhìn thấy bóng dáng Thương Lục đâu, Thương phu nhân nhanh chân đi vào. "Hàn Thanh, Thương Lục đâu?"
"Ở trên lầu, bị giam lại rồi."
"Bệnh tình lại trở nên nghiêm trọng sao?"
Cận Hàn Thanh đi đến trước bàn ăn, kéo ghế mời Thương phu nhân ngồi xuống. "Mẹ, mẹ ngồi xuống trước đã."
"Mẹ đâu còn tâm trạng mà ngồi ăn nữa."
"Để con nói tiểu Vu dẫn Thương Lục xuống." Cận Hàn Thanh vừa nói xong, liền đi đến chân cầu thang lớn tiếng gọi.
Thương phu nhân nhanh chóng đi qua. "Vẫn là để mẹ lên đi."
"Không cần, mẹ và Kỳ Kỳ ngồi xuống trước đi."
Thương Kỳ liếc nhìn bàn ăn trước mặt, cảm thấy có gì đó kỳ quái. Ngày thường nói chuyện đều là vào phòng khách, vì sao hôm nay lại muốn ngồi ở bàn ăn?
Tiểu Vu dìu Thương Lục từ trên lầu đi xuống, người giúp việc cũng từ trong phòng bếp đi ra, cầm trong tay các loại dụng cụ. Thương Kỳ hơi biến sắc, mơ hồ đoán ra được gì đó.
Thương phu nhân đi đến trước mặt Thương Lục. "Thương Lục, con không sao chứ?"
Thương Lục nhìn bà ta, cũng không chào một tiếng mà đi thẳng đến bên người Cận Hàn Thanh.
"Không phải phu nhân muốn học làm bánh ngọt sao? Đến đây, hôm nay để tôi dạy cho phu nhân."
Thương Lục nhìn chằm chằm nguyên liệu nấu ăn trên bàn, vui vẻ đưa tay ra. Cận Hàn Thanh cầm tạp dề đặt ở một bên buộc vào cho cô ấy, "Nhìn em sốt ruột kìa, từ từ thôi."
Người giúp việc đứng bên cạnh đổ nước, động tác thuần thục bắt đầu nhào mì. Thương phu nhân ngồi xuống chỗ của mình, hoàn toàn không chú ý đến vẻ mặt khác lạ của Thương Kỳ bên cạnh.
Cận Hàn Thanh đi vào trong bếp lấy ra từng cái bát nhỏ, mỗi chiếc bát có một loại nguyên liệu, có hạch đào, nho khô, nam việt quất các loại......
Thương Kỳ đứng ngồi không yên, hai tay âm thầm lau mồ hôi lên đầu gối, bàn tay nhẹ nắm lại, "Anh rể, em về trước đây, bạn em còn đang chờ có chút việc."
"Chuyện gì mà gấp gáp như vậy?"
"Đúng đó ạ, gần đây cậu ấy gặp phải chút chuyện phiền phức." Thương Kỳ nói xong liền đứng dậy.
Cận Hàn Thanh đi tới, bàn tay nhẹ đặt lên bả vai Thương Kỳ. "Gấp cái gì, chị gái của em thật khó mới nổi hứng thú, em không nể mặt cô ấy chút nào à?"
"Nhất định bữa khác em sẽ quay lại......"
Cận Hàn Thanh thu tay, ngón tay siết trên bả vai Thương Kỳ càng ngày càng dùng sức, cô ta nghĩ xương của mình sắp bị anh ta bóp nát rồi. "Kỳ Kỳ, giữa chừng em lại bỏ đi như vậy, chị gái em nhất định sẽ buồn lắm đó."
Thương Kỳ không còn lựa chọn nào khác là ngồi trở về, nhìn thấy Thương Lục đang nhào mì, trên tay và mặt đều dính bột.
"Cận phu nhân, phu nhân phối nguyên liệu đi, lát nữa sẽ dùng tới."
"Được."
Thương Kỳ nhìn chằm chằm dáng vẻ của Thương Lục, tuy là khuôn mặt của cô ấy cực kỳ yên tĩnh nhưng động tác lặp đi lặp lại không suy nghĩ, không giống như đã hoàn toàn tỉnh táo lại. Khóe miệng cô ta khẽ cong lên, thế nhưng động tác tiếp theo của Thương Lục lại khiến cho cô ta không sao cười tiếp được.
Cô ấy đổ tất cả những chai lọ trong tay vào bát sữa bò, muối, đường, bột hồ tiêu, Cận Hàn Thanh rút từ trong túi ra một lọ thuốc đưa cho Thương Lục, Thương Lục nhìn cũng không nhìn, trực tiếp vặn nắp sau đó đổ toàn bộ thuốc bên trong vào bát sữa bò.
Thương phu nhân vội vàng đứng dậy ngăn cản. "Thương Lục, đó là thuốc của con đó!"
Thương Lục mắt điếc tai ngơ bắt đầu khuấy, sữa bò bắn lên người, Cận Hàn Thanh rút khăn giấy lau cho cô ấy, "Sao lại không cẩn thận như vậy, đã nói cứ từ từ rồi mà."
Chờ đến khi nguyên liệu hoàn toàn được trộn đều, Thương Lục đổ chúng vào trong bột mì. Cận Hàn Thanh đứng một bên quan sát, tiện tay đưa cho cô ấy một chiếc lọ khác.
Thương Kỳ nhìn rất rõ ràng, là mù tạc.
Sắc mặt cô ta trong nháy mắt tái mét, hai tay khẩn trương đan vào nhau. Thương phu nhân ngồi bên cạnh không nhịn được cũng lên tiếng. "Ôi ôi, những cái đó không thể đổ vào được, không ăn được đâu!"
"Mẹ, mẹ không phải lo, Thương Lục chỉ làm chơi thôi."
"Làm chơi cũng không được, ngộ nhỡ bỏ vào trong miệng thì làm sao giờ?"
Thương Lục đổ mù tạc vào, đưa tay muốn nhào mì. Cận Hàn Thanh kéo cô ấy về bên cạnh mình, "Em làm cái khác đi."
Thương Kỳ đè lại đầu gối, nhưng vẫn không thể kiểm soát được đôi chân run rẩy. Trong lòng cô ta nhanh chóng đoán được đám bánh ngọt đưa vào tòa nhà Đông kia hẳn đã tiến vào miệng của Cận Hàn Thanh, bằng không hôm nay anh ta cũng không làm ra chuyện này.
Lúc đó cô ta đúng là bị Cận Ngụ Đình chọc tức cho chập mạch luôn rồi, anh luôn miệng vì Thương Lục vì Thương Lục, vì Cố Tân Tân, trong lòng chính là nửa phần cũng không có cô ta. Cơn giận này của cô ta không sao tiêu hết, lại nhìn Thương phu nhân lo lắng cho khẩu vị của Thương Lục nên mới nghĩ đến xả giận bằng cách đó. Thương Lục thời gian này đang điên điên khùng khùng đến lợi hại, làm thế nào cô ta cũng không ngờ được mọi chuyện lại bị bại lộ.
Sau khi bánh ngọt thành hình, người giúp việc bưng vào trong bếp. Trên tay Thương Lục dính đầy bột mì, Thương Kỳ vốn là muốn thừa dịp Cận Hàn Thanh đưa cô ấy đi rửa tay lén trốn đi, thế nhưng không ngờ Cận Hàn Thanh lại trực tiếp cho tiểu Vu xử lí việc này.
Người đàn ông ngồi trước bàn ăn, ánh mắt đảo qua Thương Kỳ, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt của Thương phu nhân.
"Mẹ, bánh ngọt ngày thường đưa tới tòa nhà Đông đều là do đầu bếp làm sao?"
"Đúng đó, thợ làm bánh ngọt của Thương gia chưa từng đổi. Trước khi Thương Lục gả đi cũng đã ăn quen, thế nên dù mẹ không quá thích mấy thứ mềm mềm đó nhưng vẫn giữ lại trong nhà."
Hai tay Cận Hàn Thanh đan vào nhau, khuỷu tay chống trên mép bàn, "Đều là do ông ấy làm sao?"
"Ừ, làm sao thế?"
Thương Kỳ nắm chặt ngón tay, rũ mi mắt không dám nhìn Cận Hàn Thanh, lại thầm nghĩ như vậy thì quá rõ là đang chột dạ. Cô ta cố gắng trấn định lại, thế nhưng tầm mắt vừa nhấc lên liền lập tức bị Cận Hàn Thanh bắt được.
"Kỳ Kỳ thì sao? Có giúp đỡ gì không?"
Thương Kỳ vừa muốn lên tiếng, Thương phu nhân đã nhanh hơn một nhịp mở miệng. "Thi thoảng sẽ học làm, gần đây tay nghề cũng tăng lên không ít, thi thoảng cũng sẽ ở bên cạnh giúp ông ấy."
Thương Kỳ nghe vậy, nhanh chóng nói. "Em cũng chỉ là giúp nhào bột thôi, đều là ông ấy làm."
Người đàn ông như có như không cong môi, "Hóa ra là vậy."
Thương Kỳ nghe được, toàn thân lập tức nổi đầy da gà da vịt, "Anh rể yên tâm đi, bánh ngọt cho chị ăn đều là tự mình ông ấy làm, tay nghề của em sao dám chen chân vào chứ."
Thương phu nhân còn muốn nói gì đó, Thương Kỳ vội vàng đá chân bà ta. Thương phu nhân vốn là muốn thay con gái mình nói vài lời hay, dù sao Thương Kỳ đối với Thương Lục cũng rất có tâm.
Tiểu Vu dẫn Thương Lục đi ra, Cận Hàn Thanh để cho cô ấy ngồi xuống bên cạnh mình, "Mẹ, mẹ xem Thương Lục có phải là sắp khỏe lại rồi không?"
"Đúng vậy đó," Thương phu nhân không ngừng gật đầu. "Nhìn bộ dạng như vậy, so với đoạn thời gian trước đúng là khá hơn rất nhiều."
"Con cũng mong chờ cô ấy nhanh chóng khỏe lại, như vậy chúng con có thể tận hưởng ngày tháng hạnh phúc về sau rồi."
Thương Kỳ cũng chen lời. "Anh rể yên tâm đi, chị nhất định sẽ khỏe lại."
Cũng không lâu lắm, người giúp việc đặt bánh ngọt lên một cái đĩa, cầm theo dĩa đi ra. "Cận tiên sinh, được rồi."
Thương phu nhân đã tận mắt xem quá trình làm. "Tiếc là không ăn được rồi."
"Mẹ, mẹ yên tâm, có mấy người lại thích khẩu vị này." Cận Hàn Thanh nói xong, đích thân cầm đĩa bánh ngọt đi đến bên cạnh Thương Kỳ, đưa dĩa cho cô ta. "Chị em làm đấy, không nếm thử sao?"
Thương phu nhân vội vàng ngăn cản. "Hàn Thanh, con cũng hồ đồ theo rồi hả?"
Cận Hàn Thanh nhét dĩa vào trong tay Thương Kỳ, "Ăn đi."
Tay Thương Kỳ run rẩy, cẩn thận nhìn Cận Hàn Thanh. "Anh rể, em...... em không đói."
"Không đói cũng phải ăn hết."
Thương phu nhân lúc này đã nhìn ra không đúng, bà ta hạ giọng hỏi, "Hàn Thanh, chuyện này là thế nào?"
"Mẹ, chỉ là con thấy Thương Lục làm ra được đám bánh ngọt này cũng không dễ dàng gì, dầu gì cũng một tấm lòng thành, không thể để Thương Kỳ phụ lòng cô ấy được."
"Nhưng trong đó có rất nhiều thứ không thể ăn được." Thương phu nhân vừa rồi cũng đã nhìn đến rõ ràng.
"Không sao ca, bỏ thêm đồ cũng phải ăn hết mới được, không thể lãng phí."
Thương phu nhân đi đến bên cạnh Cận Hàn Thanh, "Hàn Thanh, con hãy nói thật cho mẹ biết, có phải là xảy ra chuyện gì rồi không?"
"Thật sự không có chuyện gì, mẹ, mẹ đừng lo lắng."
Thương Kỳ thả dĩa trong tay xuống, miễn cưỡng cười cười, "Anh rể......"
"Ăn!" Cận Hàn Thanh gầm lên, Thương Kỳ sợ đến mức vội vàng cầm lấy chiếc dĩa. "Anh rể, tốt xấu gì anh cũng phải nói cho em biết chuyện gì đã xảy ra chứ? Chị bỏ thêm cả thuốc vào trong đó, sao có thể ăn được chứ, sẽ chết người đó."
"Cô cũng biết là ăn vào có thể chết người?" Bàn tay Cận Hàn Thanh từ phía sau ấn lên cổ Thương Kỳ, "Vậy cô cho Thương Lục ăn cái gì đấy hả?"
Thương phu nhân nghe thế, vội vàng kéo cánh tay Cận Hàn Thanh, "Hàn Thanh, con nói cho rõ ràng, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
"Còn giả bộ với tôi làm cái gì? Ăn!"
Thương Kỳ rụt cổ lại, sợ đến mức không ngừng run rẩy, "Anh rể......"
"Cô bỏ mù tạc, muối vào trong bánh ngọt của Thương Lục, còn khiến cho cô ấy nhất định phải ăn hết. Cô nghĩ là chuyện này sẽ không ai biết được sao?"
Một tia hi vọng cuối cùng của Thương Kỳ bị bóp nát, nơi khóe mắt nhìn về phía Thương Lục cách đó không xa, "Em chưa từng làm loại chuyện đó, thật đấy. Không có liên quan gì đến em cả, anh rể, mấy thứ mù tạc, muối gì đó......"
"Không liên quan gì đến cô, vậy là đầu bếp của Thương gia có vấn đề sao? Những thứ đồ này rõ ràng là lúc làm đã bỏ vào, hay là cô muốn nói là do mẹ bỏ?"
Thương phu nhân khó có thể tin nhìn về phía Thương Kỳ, Thương Kỳ bị Cận Hàn Thanh tiếp tục ấn lên cổ, sức mạnh trong tay càng ngày càng tăng, cơ hồ khiến cho khuôn mặt của cô ta đều vùi xuống bàn ăn.
"Anh rể," Thương Kỳ sốt ruột giải thích. "Anh hiểu lầm rồi, sao em có thể làm ra loại chuyện đó chứ. Không phải em!"
Thương phu nhân cũng kéo lại cánh tay của Cận Hàn Thanh. "Con thả Kỳ Kỳ ra trước đã, có chuyện gì thì từ từ nói."
"Mẹ, mẹ tốt nhất là ngồi về chỗ của mình, hoặc là đi quan tâm đứa con gái lớn của mình kia kìa, xem xem những lúc cô ấy si ngốc đã ăn phải bao nhiêu thứ đồ chết người này!" Cận Hàn Thanh nói tới đây thì càng thêm điên tiết, anh ta dùng sức ấn xuống phía sau gáy Thương Kỳ, "Ăn sạch cho tôi. Tốt nhất là ăn từng miếng từng miếng một cho sạch sẽ, nếu không hôm nay tôi cũng sẽ không bỏ qua cho cô!"
Thương Kỳ không phải là không biết tính tình của Cận Hàn Thanh như thế nào, hơn nữa hiện tại gò má cô ta đang dán chặt vào chiếc đĩa, căn bản là không nhúc nhích được. Cô ta vội vàng cầm một miếng bánh bỏ vào trong miệng.
Mù tạc trộn với thứ thuốc đắng lan ra khắp miệng, Thương Kỳ còn chưa nuốt vào bụng liền muốn nôn mửa. Cận Hàn Thanh nhìn chằm chằm động tác chậm chạp của cô ta, "Nhanh lên một chút!"
Thương Kỳ không dám lề mề, thật khổ sở mới nuốt được một miếng bánh ngọt vào trong bụng. Cô ta nôn khan thành tiếng, mũi bị sặc mù tạc, nước mắt chảy ra, trong miệng cũng đắng nghét.
Cận Hàn Thanh nhấc tay chỉ về phía tiểu Vu. "Lấy thêm một đĩa nữa tới đây."
"Bỏ đi Hàn Thanh, cứ tiếp tục sẽ chết người thật đó." Thương phu nhân sợ hãi kéo lại cánh tay Cận Hàn Thanh.
Tiểu Vu đứng bất động tại chỗ không dám đi, Thương Lục cũng bị giật mình, cô ấy ngồi trên ghế bất an nhúc nhích, nhưng cuối cùng vẫn không dám đứng lên.
"Lúc cô ta cho Thương Lục ăn những thứ đó vì sao không nghĩ tới có thể hại chết người?" Cận Hàn Thanh nhìn vành mắt đỏ ửng của Thương Kỳ, một dáng vẻ muốn bao nhiêu đáng thương liền có bấy nhiêu. Anh ta càng nghĩ càng điên tiết, cầm một miếng bánh bên cạnh nhét vào miệng cô ta. "Cô giở cái trò này với tôi cũng vô dụng thôi, nước mắt của phụ nữ có mấy kẻ là thật? Thương Kỳ, tôi đúng là đã không hề đề phòng cô, còn cho là cô vẫn luôn tận lòng chạy qua chạy lại ở tòa nhà Đông. Cô thành thật nói cho tôi biết, rốt cuộc cô còn làm gì với Thương Lục nữa?"
"Không có......" Trong miệng Thương Kỳ đầy ứ bánh ngọt, "Em chưa từng làm, mẹ, cứu con......"
Thương Lục hoàn toàn bị dọa sợ, ngồi ở cách đó không xe bịt lại lỗ tai, "A! A!"
Thương Kỳ nghe được, vội vàng la to, "Chị, cứu em!"
"Á -------"
Sức mạnh trong tay Cận Hàn Thanh khẽ buông lỏng, đi tới đứng bên cạnh Thương Lục, để cho Thương Lục ôm lấy thắt lưng mình, "Đừng sợ."
Thương Kỳ phun bánh ngọt trong miệng ra, sợ đến mức vội vàng ôm lấy cánh tay Thương phu nhân. "Mẹ, chúng ta về nhà đi. Mau về nhà."
Sắc mặt Thương phu nhân nghiêm túc nhìn về mấy người cách đó không xa. "Hàn Thanh, con nói mọi chuyện cho rõ ràng."
"Mẹ, bánh ngọt hôm qua đưa đến tòa nhà Đông mẹ đã thử chưa?"
"Ở nhà để lại một ít, đều không có vấn đề."
"Nhưng bánh ngọt mang đến tòa nhà Đông lại có mùi vị không bình thường."
Kỳ thực Thương phu nhân vừa rồi nghe bọn họ nói chuyện đã đoán được gần hết là xảy ra chuyện gì, nhưng thế nào bà ta cũng không thể liên hệ được chuyện đó và Thương Kỳ. "Để mẹ về hỏi xem, nói không chừng là lúc làm bột đã cho nhầm nguyên liệu. Có lẽ là hiểu lầm."
Cận Hàn Thanh cười gằn, "Không lẽ thợ làm bánh của Thương gia lại có khẩu vị nặng như vậy?"
"Mẹ." Thương Kỳ ôm cánh tay bà ta không buông.
Bàn tay Cận Hàn Thanh nhẹ nhàng đặt lên đỉnh đầu Thương Lục, tầm mắt đảo qua Thương Kỳ, trong lời nói cũng tràn đầy nhắc nhở, "Sau này đứng có đến gần Thương Lục, tòa nhà Đông không hoan nghênh cô."
"Anh rể, em thật không có......"
Thương phu nhân phu nhân nghe vậy, một tay nắm lấy cổ tay Thương Kỳ kéo cô ta đi, "Đi."
"Mẹ, con thật sự chưa từng làm, không phải con."
"Đi." Thương phu nhân không muốn nhiều lời, kéo tay Thương Kỳ đi ra ngoài.
Đi ra đến ngoài, bà ta mới thả tay Thương Kỳ ra, "Con nói đi, chuyện này có phải là thật không?"
"Mẹ, đến cả mẹ cũng không tin con sao?"
Ánh mắt Thương phu nhân vẫn chưa hết âm u, "Vừa rồi nếu không phải vì chị con bị dọa sợ thì con nghĩ mình có thể dễ dàng thoát như vậy sao? Con lại thật sự làm như vậy với chính chị gái của mình?"
"Con không có."
"Chờ mẹ về nhà hỏi cho rõ ràng, Kỳ Kỳ, đến lúc đó con đừng khóc lóc cầu xin mẹ."
Thương phu nhân bước nhanh ra ngoài, Thương Kỳ thấy thế, vội vàng đuổi theo sát phía sau. "Nhất định là thợ làm bánh đã nhầm, đúng, chính là ông ấy......"
"Hôm nay ba con ở nhà, mẹ sẽ nói ông ấy ngay lập tức gọi thợ làm bánh ra, đến lúc đó để cho hai người đối chất?"
"Mẹ!"
Thương phu nhân ổn định bước chân, trong ánh mắt vẫn còn chút khó tin, "Đúng là con?"
"Con......" Thương Kỳ còn muốn thử lần cuối cùng, "Con là sợ chị không ăn được ngọt nên mới làm những vị khác thôi."
"Kỳ Kỳ, vì sao con lại làm như vậy với Thương Lục chứ?"
"Mẹ, không lẽ mẹ không tin lời con sao?"
Thương phu nhân khẽ lắc đầu, "Con cảm thấy lý do đó có thể khiến cho anh rể của con tin không?"
Thương Kỳ nhìn theo Thương phu nhân không quay đầu lại lấy một lần bỏ đi, lúc trước cô ta cũng từng làm như vậy, chỉ là chưa bao giờ bị phát hiện. Cô ta làm sao biết được Cận Hàn Thanh đột nhiên lại đi nếm thử chứ?
Không có Tu Tư Mân ở nhà, Cố Tân Tân càng không kiêng dè mà vùi đầu vào công việc. Buổi tối còn có mấy bản thảo của các tác giả gửi tới, cô không yên lòng để cho người khác xử lý vì dù sao cũng là bỏ ra không ít tiền đào về, cô phải tự mình kiểm tra mới được.
Thời gian bất tri bất giác trôi qua, Tống Vũ Ninh đến gõ cửa mấy lần Cố Tân Tân đều không có ý muốn về nhà.
Mười giờ tối, Tống Vũ Ninh đẩy cửa phòng làm việc đi vào, liền nhìn thấy Cố Tân Tân nằm nhoài trên bàn làm việc, giống như là đã ngủ thiếp đi. Tống Vũ Ninh thả nhẹ bước chân tiến lên, "Tân Tân?"
Đôi mắt cô mở to, ngực cũng phập phồng kịch liệt, Tống Vũ Ninh vội vàng đi đến bên cạnh. "Làm sao vậy?"
"Đau dạ dày."
"Khó chịu lắm sao? Có cần đi bệnh viện không?"
Cố Tân Tân nằm nhoài trên mặt bàn không nhúc nhích, "Một lát nữa sẽ ổn thôi."
"Chị đã nói với em buổi tối nhất định phải ăn tử tế, em lại nhất định không chịu nghe."
Cố Tân Tân đau đến mức trên trán cũng toát đầy mồ hôi lạnh. "Em nghe mà, cũng đã ăn cơm tối."
"Gọi thức ăn ngoài đến cũng gọi là ăn tối?"
"Được rồi, là do em nhất thời thèm ăn cái đó."
Bình thường nếu cô tăng ca ở công ty thì Tống Vũ Ninh sẽ phải mang đồ ăn cho cô, vốn dĩ cô cũng không đói, nhưng đến hơn chính giờ thì bụng lại đột nhiên đói cồn cào. Cô không muốn làm phiền người khác nên tùy tiện đặt đồ ăn bên ngoài giao tới. Không ngờ chỉ vừa ăn xong được một lúc thì dạ dày đau thắt lại, bây giờ đến sức lực ngồi dậy cũng không có.
Tống Vũ Ninh nhìn trên trán cô đầy mồ hôi, một giây cũng không dám chậm trễ. "Đi, đến bệnh viện."
Cố Tân Tân đúng là không chịu nổi nữa, cuối cùng chỉ có thể mặc cho Tống Vũ Ninh đưa đến bệnh viện.
Chẩn đoán ra là viêm dạ dày, cần phải tiếp nước, Tống Vũ Ninh nhanh chóng làm thủ tục nằm viện cho cô. Cố Tân Tân nằm trên giường bệnh, hướng về phía Tống Vũ Ninh đứng bên cạnh nói, "Có tiền vẫn là tốt nhất, ở bệnh viện được nằm trong phòng bệnh riêng."
"Hơn nửa đêm ở chỗ này mà cảm khái, cho em ăn đồ linh tinh đấy."
Cố Tân Tân yếu ớt nằm đó, "Em cũng đã đáng thương đến thế này rồi mà chị còn nhẫn tâm mắng em nữa?"
Tống Vũ Ninh liếc cô một cái, "Nằm nghỉ ngơi một chút đi."
"Chị về nhà đi, em ở đây một mình là được rồi."
"Em muốn chị bị vị kia lột da sao?"
Cố Tân Tân không nhịn được cười, "Cũng đã nửa đêm rồi, đừng có nói mấy chuyện khủng bố vậy chứ."
Tống Vũ Ninh ngồi trên chiếc ghế tựa bên cạnh. "Có muốn chị gọi ba mẹ em tới đây không?"
"Tuyệt đối đừng, bọn họ chắc đều đã ngủ rồi, em cũng không muốn bọn họ lo lắng."
Cố Tân Tân kéo chăn đến cổ, Tống Vũ Ninh nhìn bộ dạng của cô quả thật là có chút đáng thương, "Em đó....."
"Em ngủ một chút đây, lần sau nhất định sẽ chú ý mà."
Tống Vũ Ninh không tiện trách cô thêm nữa, một phần đúng là không đành lòng.
Cận Ngụ Đình nhận được tin chạy đến bệnh viện, hiện tại đang trước cánh cửa khép chặt. Khổng Thành đưa tay muốn gõ cửa, Cận Ngụ Đình thấy thế, nhanh chóng hướng về phía anh ta nháy mắt, Khổng Thành liền ngoan ngoãn thu tay về.
Cận Ngụ Đình đi sang bên cạnh mấy bước, suy nghĩ một chút, cuối cùng nói với Khổng Thành, "Cái người phụ nữ họ Tống kia lúc này nhất định là đang ở bên trong, cậu nghĩ cách dẫn cô ta đi đi."
"Tôi?" Khổng Thành cũng không phải là chưa từng được chiêm nghiệm sức mạnh của người phụ nữ kia, lần trước bị cô ấy phũ phàng vật ngã, thật sự là khiến cho anh ta đau khắp mình mẩy đến mấy ngày sau.
"Không phải cậu chẳng lẽ là tôi?"
"Cửu gia, ngài cứ đi thẳng vào không phải là được rồi sao?"
Khuôn mặt Cận Ngụ Đình thoáng âm trầm, "Giờ muốn cậu làm chút chuyện mà cậu cũng muốn cò kè mặc cả với tôi phải không?"
"Không dám."
Khổng Thành còn chưa tính toán chuyện hơn nữa đêm bị anh gọi ra, hóa ra còn có chuyện đau đầu hơn chờ ở phía trước.
Tống Vũ Ninh ngồi bên cạnh giường bệnh trông Cố Tân Tân, chuông điện thoại vang lên lúc cô ấy đang buồn ngủ suýt thì gục xuống. Cô ấy nhận điện thoại, một giây sau lập tức đứng phắt dậy, "Xe của tôi rõ ràng là đậu đúng chỗ, không có mắt hả? Còn là đụng trực diện?"
"Tôi lập tức đi xuống!" Tống Vũ Ninh ngắt máy. "Có một tên mắc bệnh thần kinh va vào xe chị, còn nói cái gì mà bốc khói luôn rồi."
"Vậy chị mau đi xem đi."
Tống Vũ Ninh lúc này đã bình tĩnh trở lại, ngồi về ghế, "Đụng thì cũng đã đụng rồi, để em ở đây một mình chị không yên tâm."
"Em thì có thể có chuyện gì được chứ?" Cố Tân Tân liếc bình nước bên cạnh một chút, "Một bình này còn nhiều lắm, chị không cần phải căng thẳng đến mức đấy. Đây cũng là ở bệnh viện, nếu có người muốn hại em cứ chuông báo động là được rồi mà."
"Được rồi, chị đi liếc thử một cái."
Cố Tân Tân vung tay. "Đi đi."
Tống Vũ Ninh cầm điện thoại bước nhanh ra ngoài, đi ra khỏi phòng bệnh còn tiện tay đóng cửa lại. Cố Tân Tân nhìn đồng hồ, vậy mà đã 11 rưỡi rồi.
Cô khép lại mắt lần nữa, mấy ngày cực khổ liên tiếp đúng là muốn ép vỡ cô.
Bên tai mơ hồ có tiếng mở cửa, Cố Tân Tân cũng không mở mắt, "Nhanh như vậy đã quay lại, xử lý xong rồi?"
Cận Ngụ Đình khóa trái cửa phòng bệnh, Cố Tân Tân nghe được tiếng lạch cạch thì lập tức mở mắt, nhìn thấy Cận Ngụ Đình đã đi đến bên giường. Cô sốt ruột muốn ngồi dậy, người đàn ông thấy vậy liền đưa tay đè lại vai cô.
"Anh tới đây làm gì?"
"Bệnh viện là của nhà em mở sao?" Cận Ngụ Đình nói xong, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.
Cố Tân Tân đút tay vào trong chăn, "Tống Vũ Ninh là bị anh dụ ra phải không?"
"Tôi dụ cô ta ra làm cái gì?" Tầm mắt Cận Ngụ Đình rơi xuống khuôn mặt nhỏ trắng nhợt của cô, "Đang khỏe mạnh sao lại bị bệnh?"
"Không tính là bệnh, ăn phải đồ ăn hỏng mà thôi."
Lông mày Cận Ngụ Đình nhíu chặt lại, "Em thiếu tiền như vậy sao? Không phải là đã bán nhà rồi à? Sao lại còn muốn liều mạng làm cái trang web kia làm gì?"
"Tôi bỏ nhiều tiền vào đó như vậy, có thể không liều mạng sao?" Cố Tân Tân không muốn nói nhiều với anh, cô đang cực kỳ mệt mỏi.
Cận Ngụ Đình chính là không nhìn được cô như vậy, bên ngoài đều là nói cô leo lên cành cao, nhưng đây có chút nào giống với cái bộ dạng leo cành cao sao? "Nếu em lỗ vốn thì Tu Tư Mân cũng bù nổi."
"Cận Ngụ Đình, anh nghĩ thật đơn giản. Tôi chính là không muốn mãi giậm chân tại chỗ như trước kia nên bây giờ mới phải hợp lực lại mạnh mẽ xông về phía trước."
Người đàn ông ngồi bên cạnh hơi giật mình, cuối cùng không nói nữa. Cố Tân Tân khép mắt lại, nhưng có anh ngồi bên người làm thế nào cũng không thể ngủ được. "Anh có thể đi rồi."
"Tôi ngồi đây có ảnh hưởng gì đến công việc của em sao?"
Cố Tân Tân xoay người lại, đưa lưng về phía Cận Ngụ Đình, "Ừ, tôi không muốn gặp lại anh."
Gần đây mỗi một câu cô thốt ra đều biến thành dao găm phi về phía anh. Cận Ngụ Đình chỉ có thể tận lực nghĩ thoáng, nếu không trái tim này hẳn là đã sớm biến thành con nhím rồi.
"Em không muốn gặp lại tôi, nhưng phòng bệnh của em không thể không có người trông chừng được."
Cố Tân Tân vẫn nhắm chặt hai mắt, "Bạn của tôi rất nhanh sẽ quay lại thôi."
Cận Ngụ Đình nhìn chăm chú bóng lưng của cô, "Được thôi, tôi sẽ trông chừng giúp em đến khi cô ta quay lại."
Cố Tân Tân hơi nhúc nhích vai, "Không cần."
"Em yên tâm đi, tôi sẽ không cưới Thương Kỳ. Từ đầu đến cuối tôi đều không nghĩ tới muốn kết hôn với cô ta."
Anh nói ra một câu không đầu không đuôi như vậy, ngón tay Cố Tân Tân vuốt nhẹ trên ga giường, "Anh nói với tôi những lời này làm gì?"
"Tôi cho là em nghe xong trong lòng sẽ dễ chịu hơn một chút, nói không chừng bệnh của em là do bị tức giận mà ra thì sao."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]