Cận Ngụ Đình đi đến trước mặt Cố Tân Tân, giúp cô cài từng chiếc cúc vào.
"Tôi cũng có quần áo."
"Chờ cô ta mua về thì em cũng đã bị vô số người thấy hết rồi."
Vị bác sĩ nữ đứng bên cạnh, "Hai người là vợ chồng à?"
Cố Tân Tân đau đến mức không dám giơ tay, "Đương nhiên không phải."
Cận Ngụ Đình tức giận trả lời, "Chồng trước, có tính không?"
"Ờ." Bác sĩ quay lại bàn làm việc. "Vết bỏng không tính là nghiêm trọng, chỉ là bị đỏ một khoảng lớn, còn có cả mụn nước. Tôi đã xử lý qua, nhưng hai ngày nữa phải đến đây đổi thuốc."
Cố Tân Tân ngồi trên giường bất động, hạ giọng hướng về phía Cận Ngụ Đình nói, "Giả mù sa mưa."
"Tôi giả mù sa mưa, vậy em là tinh tinh hả?"
Cô đẩy tay anh ra, "Tôi tự làm được."
Cận Ngụ Đình không tiếp tục kiên trì, nhìn theo cô tự đóng lại hai chiếc cúc cuối cùng, "Đi thôi."
Cố Tân Tân liếc anh một chút, "Anh đi đi."
"Em còn muốn ở lại?"
"Người của tôi còn chưa có quay lại. Tôi tự có người đưa về, không phiền đến anh chiếu cố."
Cận Ngụ Đình nhìn cô nhấc vai lên, áo ngực bị ném ở một bên. Cố Tân Tân nhìn theo tầm mắt của anh, sắc mặt bỗng chốc ửng đỏ, nhanh chóng cầm gối ném lên che lại.
Anh ôm ngang người cô bế lên, Cố Tân Tân thật sự là phiền chết rồi, "Cận Ngụ Đình, anh có tin tôi báo cảnh sát không?"
"Lấy lý do gì báo cảnh sát đây?"
"Tôi không muốn đi cùng anh nhưng anh lại mạnh mẽ nhất định phải mang tôi đi, nếu nói nghiêm trọng thì chính là bắt cóc!"
Cận Ngụ Đình mắt điếc tai ngơ, đi ra khỏi cửa để cho Khổng Thành đi vào. "Cậu làm thủ tục đi, còn thuốc nữa, nhớ lấy."
"Vâng," Khổng Thành nhìn sang Cố Tân Tân, sau đó rất nhanh rũ mi mắt xuống. "Cận tiên sinh, người giúp việc lúc trước ở tòa nhà Tây được đưa vào phòng cấp cứu rồi."
"Ừ, có tin tức gì thì báo cho tôi."
"Vâng."
Cố Tân Tân không giãy dụa nữa, bác sĩ viết xong bệnh án đứng dậy, "Hai người -------"
Khổng Thành đi lên phía trước, "Có gì nói với tôi là được rồi."
"Không phải chỉ là chồng trước thôi sao? Khoa trương thật."
"Không phải là còn có thể tái hôn sao?"
Bác sĩ nhét bệnh án vào tay anh ta. Nơi này của cô ấy không phải là cục dân chính, không quản được những chuyện này. "Đi thanh toán tiền rồi lấy thuốc đi."
Cố Tân Tân được Cận Ngụ Đình cẩn thận từng li từng tí đặt vào xe, cô chống một tay bên người, "Địa chỉ nhà tôi anh biết rõ, đưa tôi về đi."
"Nhà em có ai ở nhà không?" Cận Ngụ Đình quay đầu nhìn cô.
Khuôn mặt Cố Tân Tân lộ ra đề phòng. "Anh muốn làm gì?"
"Em mặc áo của tôi, lại được tôi ôm về như vậy, ngộ ngỡ bị người ta nhìn thấy thì phải giải thích thế nào?"
Cố Tân Tân gõ nhẹ ngón tay trên xương quai xanh, "Tu Tư Mân không phải anh. Anh ấy rất tin tưởng tôi, sẽ không chỉ dựa vào một chiếc áo mà khẳng định tôi và anh có gì đó không đúng đắn."
Một câu của Cố Tân Tân không nghi ngờ là đã đâm đúng chỗ đau của Cận Ngụ Đình, anh tức giận nghiến răng nghiến lợi. Tài xế nhìn về phía anh, "Cửu gia?"
"Về tòa nhà Tây."
Cố Tân Tân nghe vậy, toàn thân nổi lên gai ốc, lập tức chuyển sang bộ dạng tôi liều mạng với anh. "Anh dám mang tôi về tòa nhà Tây, tôi liền nhảy từ trên xe xuống."
"Tôi tìm cho em một nơi nghỉ ngơi dưỡng sức mà còn không được?"
Cố Tân Tân không quản được đau đớn trên người, vung tay đánh về phía anh. Cận Ngụ Đình vội vàng giữ lại bàn tay của cô, "Em có cần phải kích động muốn liều mạng với tôi như vậy không?"
"Tòa nhà Tây của anh là cái nơi ma quỷ, một bước tôi cũng không muốn bước vào!"
Tài xế nghe được thì lạnh sống lưng, không thể làm gì khác là chăm chú lái xe. Sắc mặt Cố Tân Tân thay đổi liên tục, Cố Tân Tân há miệng thở hổn hển. Tầm mắt của người đàn ông chuyển xuống ngực cô, chậm rãi thu lại sức lực trên tay. Cố Tân Tân tựa lên ghế, khuôn mặt nhỏ dựa ở một bên cửa sổ, "Tôi sẽ không xem như những lần anh xuất hiện là trùng hợp. Anh đây chính là quấy rối."
"Chó cắn Lã Động Tân(*)." Hôm nay anh đi tìm Tô tiên sinh còn không phải vì cô, thế nhưng cô mở miệng liền nói anh quấy rối.
(*) không phân biệt tốt xấu; không biết người có lòng tốt (Lã Động Tân là một trong tám vị tiên theo truyền thuyết. Câu này ngụ ý người có lòng tốt bị hiểu lầm)
Cố Tân Tân tận lực không để cho mình phải thở dốc, "Đưa tôi về nhà, nếu thật sự không được thì cho tôi xuống chỗ nào đó."
"Tôi thuê cho em một phòng khách sạn, em vào trong tôi liền đi."
Cố Tân Tân bị thương, tính khí cũng nóng nảy hơn, "Vì sao phải thuê phòng? Ai muốn thuê phòng với anh?"
"Tôi chỉ là muốn cho em nghỉ ngơi dưỡng bệnh cho tốt!"
"Cửu gia, anh có biết bên ngoài có bao nhiêu con mắt đang nhìn chằm chằm vào mình không? Anh tuyệt đối đừng nói đi thuê phòng cho tôi là đơn thuần muốn tôi ngủ. Câu nói như thế này một khi truyền đi, anh chính là đang phá hủy thanh danh của tôi."
"Xem ra dù là tôi có làm gì đi nữa thì trong mắt em đều là vô dụng."
Cố Tân Tân điểm nhẹ ngón tay trước ngực, bên trong trống trơ khiến cô cảm thấy không dễ chịu. "Tôi có nhà mà anh lại ngang ngược muốn đi nơi khác, việc đó khó khăn vậy sao?"
Khuôn mặt Cận Ngụ Đình căng cứng, đương nhiên là khó, đó là nhà của cô và người đàn ông khác.
Tài xế còn đang lái về phía tòa nhà Tây, Cận Ngụ Đình biết tính của Cố Tân Tân, nếu anh còn cương quyết hẳn là lát nữa cô sẽ ầm ĩ một trận. Trong tình huống này cũng chỉ có thể thuận theo ý cô.
Cận Ngụ Đình thay đổi địa chỉ, Cố Tân Tân nghe được thì không nói gì nữa.
Chiếc xe rất nhanh lái đến căn biệt thự của Cố Tân Tân, bảo vệ nhìn thấy cô liền cho qua, đợi đến khi chiếc xe dừng hẳn lại Cố Tân Tân mới đưa tay đẩy cửa xe.
Người đàn ông ngồi bên cạnh cô, nhìn về phía căn biệt thự, "Tôi đưa em vào."
Cố Tân Tân không từ chối, Cận Ngụ Đình đưa cô vào đến cửa, cô đứng ở cửa đổi dép lê.
"Chờ chút," Cố Tân Tân liếc anh một cái, sau đó khó khăn cúi người lấy một đôi dép lê từ trong tủ giày ra. "Anh đi đôi này đi, anh ấy không thích đồ của mình bị người khác chạm vào."
Ruột gan phèo phổi của Cận Ngụ Đình đều đảo lộn cả lên, cô nói cứ như anh thích dùng đồ của người khác lắm không bằng.
Người giúp việc nhìn thấy hai người đi vào thì nét mặt hơi nghi hoặc đi lên. "Tu phu nhân, vị này là?"
"Một người bạn."
Người giúp việc không nói thêm gì nữa, "Hôm nay phu nhân có ăn cơm ở nhà không?"
"Ừ, chỉ có một mình tôi thôi, làm đơn giản chút gì đó là được rồi."
"Vâng."
Ý tứ của Cố Tân Tân rất rõ ràng, cô cũng không có ý định để Cận Ngụ Đình ở lại ăn cơm.
Cô đi lên phía trước vài bước, đi đến trước chân cầu thang thì quay lại nhìn Cận Ngụ Đình đứng tại chỗ không nhúc nhích, "Không phải anh nhất quyết muốn đưa tôi về sao? Cầu thang này không dễ đi, anh có lòng tốt thì dìu tôi lên."
Cận Ngụ Đình biết cô đang có mưu đồ gì đó, được thôi, nếu cô đã hào phóng biểu diễn cho anh xem như vậy, anh không xem chẳng phải là quá lãng phí sao?
Anh đi lên, đỡ lấy cánh tay Cố Tân Tân, "Người giúp việc nhà em cũng đã thấy rồi, em không sợ bà ta sẽ gọi điện báo cho Tu Tư Mân sao?"
"Anh chỉ là đưa tôi về mà thôi, chúng ta cũng chẳng làm gì đáng hổ thẹn cả, anh ấy có thể có ý kiến gì sao?"
Cận Ngụ Đình cười lạnh, anh cũng không tin, hơn nữa quan hệ của anh và Cố Tân Tân như vậy. Mà dù có là một người đàn ông xa lạ vào nhà của họ, còn muốn tiến vào phòng ngủ, Tu Tư Mân đã là đàn ông thì sẽ không thể chịu được, trừ phi......
Bước chân của Cận Ngụ Đình có chút mong chờ, Cố Tân Tân liếc bức tranh treo trên tường. "Lúc trước mua nhà chắc là anh không có xem qua bản thiết kế nhà phải không?
Hai hàng lông mày đẹp đẽ của Cận Ngụ Đình nhíu chặt, rốt cuộc ý của cô là gì!
Lúc đó nhà là Cố Tân Tân chọn, chỉ gọi một cú điện thoại gọi anh đến trả tiền mà thôi, anh làm gì có thời gian mà xem gì mà bản thiết kết phòng.
Nụ cười nhạt trên khóe miệng của Cận Ngụ Đình không hề giảm, "Em muốn nói gì?"
"Sao thế, tôi chỉ hỏi một chút mà thôi. Trí nhớ tôi không tốt lắm, anh nhạy cảm như thế làm gì?"
Cố Tân Tân đi đến trước cánh cửa đóng chặt của phòng ngủ chính, cô đưa tay đặt lên nắm cửa. "Anh có thể đi rồi."
"Không mời tôi vào ngồi một chút sao?"
"Đây là phòng riêng." Cố Tân Tân nhìn về phía anh, "Có biết ý nghĩa của hai chữ phòng riêng là gì không?"
Cận Ngụ Đình đưa tay qua, bàn tay đặt trên mu bàn tay của Cố Tân Tân khẽ vặn, cửa liền mở ra.
Cố Tân Tân biết cũng không đuổi được anh, cô nhấc chân đi vào, bước chân Cận Ngụ Đình hơi ngập ngừng, cuối cùng vẫn là đi theo sau.
Ánh mắt của anh sắc bén quét về bốn phía, trên tường trống trơn không treo gì hết, tầm mắt anh chuyển xuống, chiếc giường lớn đập vào mắt. Trên giường trải một tấm đệm màu xám nhạt, nhìn đơn giản lại khoan khoái, trên cùng đặt hai chiếc gối. Trong lòng Cận Ngụ Đình rất bài xích, anh không đi tiếp vào trong nữa.
Cố Tân Tân ngồi xuống mép giường, Cận Ngụ Đình nhìn thấy trên tủ đầu giường đặt hai chiếc cốc, một đen một trắng, nhìn kích thước giống nhau thì có thể đoán được là cốc tình nhân.
Bệ cửa sổ cách đó không xa được dọn dẹp gọn gàng, bên trên có bày bảng vẽ điện tử, vở ghi chép, đồ ăn vặt của Cố Tân Tân, điểm này đúng là tương đồng với khi cô ở tòa nhà Tây. Chỉ là trên bệ cửa sổ có thêm một cái bàn đặt máy tính, xem ra khoảnh khắc yên tĩnh khi đêm đến, là cô và Tu Tư Mân vui vẻ ngồi đó. Cũng không biết ngày thường bọn họ ngồi đó tán gẫu chuyện gì, Cận Ngụ Đình cảm nhận được cơn chua xót trong lòng theo từng chi tiết đó hiện ra mà lớn dần, chua xót đến mức khiến cho cả người anh khó chịu.
Cố Tân Tân lại đứng lên, đi về phía phòng thay đồ, người đàn ông không khỏi đi theo về phía trước hai bước.
Cô đứng trước tủ quần áo, tùy tiện lấy một bộ quần áo. Có lẽ là do mới chuyển tới không lâu nên bên trong cũng không có nhiều đồ, nhưng Cận Ngụ Đình vẫn có thể tinh mắt nhìn thấy một bên dành cho Tu Tư Mân.
Quần áo của người đàn ông được sắp xếp chỉnh tề, lúc trước anh còn tưởng tượng đến khả năng bọn họ có lẽ không ở chung phòng, xem ra là do anh quá ngây thơ rồi.
Cố Tân Tân cầm quần áo ở nhà quay đầu lại nói với Cận Ngụ Đình, "Chờ tôi thay quần áo xong sẽ cho người giặt sạch rồi trả lại cho anh."
"Không cần!" Cận Ngụ Đình bỏ lại ba chữ, cũng không quay đầu lại thêm một cái liền bỏ đi.
Cố Tân Tân nghe được tiếng đóng cửa truyền vào trong tai, cảm giác được bức tường cũng rung lên.
Cô sờ sờ vết thương trước ngực, người giúp việc kia đã ở trong tay Cận Ngụ Đình, xem ra có vài chuyện cô chưa hiểu lắm có thể đến tìm cô ta tìm cho mình một câu trả lời rồi.
Tòa nhà Đông.
Thương Lục đếm thời gian trôi qua, ánh mắt không chớp nhìn chằm chằm chiếc đồng hồ trên tường, rốt cuộc cô ấy đã cảm nhận được sâu sắc câu nói gì mà sống một ngày tựa một năm.
Cô ấy không biết ngày tháng bản thân còn là người điên đã trải qua như thế nào, cô ấy nghe được tiếng bước chân truyền vào trong tai. Cận Hàn Thanh đi đến bên cạnh Thương Lục, khom lưng dí gương mặt tuấn tú sát trước mắt cô ấy. "Không còn sớm, ngủ đi."
Thương Lục không trả lời, Cận Hàn Thanh kéo tay cô, "Đi, đi tắm."
Thương Lục rụt tay về, Cận Hàn Thanh cười nhìn cô ấy. "Làm sao thế? Lần nào cũng là tôi tắm cho em mà, đây có tính là đang xấu hổ không nhỉ?"
Anh ta kéo Thương Lục lần thứ hai, cô ấy không giãy dụa nữa, theo anh ta đi vào phòng tắm.
Bên trong bồn tắm xả đầy nước, Cận Hàn Thanh đi qua thử nước, cảm thấy gần được rồi mới quay lại trước mặt Thương Lục.
Cô ấy đứng tại chỗ không nhúc nhích, Cận Hàn Thanh cong miệng cười. "Em đó, không biết là đến bao giờ mới có thể tự mình cởi quần áo đây?"
Thương Lục đưa tay đến cổ áo, Cận Hàn Thanh dịu dàng đẩy tay cô ấy ra, "Để tôi đi, cho em làm rồi lại xé hỏng mất thôi."
Anh ta giúp cô ấy tháo từng chiếc cúc ra, Thương Lục cực kỳ khó chịu. Tuy bọn họ là vợ chồng nhưng hễ nghĩ đến những người phụ nữ tìm đến cửa kia cô ấy liền cảm thấy buồn nôn, Cận Hàn Thanh thật sự không cần phải giả mù sa mưa trước mặt một người điên.
Anh ta kéo tay cô ấy qua, cho cô ấy ngồi vào bồn tắm, sau đó lấy vòi hoa sen làm ướt đầu Thương Lục.
Thương Lục nhìn vách tường phía trước, Cận Hàn Thanh ngồi trên bồn tắm giúp cô ấy gội đầu.
Đến một câu giải thích anh ta cũng không cho cô ấy, Thương Lục hiểu rõ, cô ấy ở trong mắt anh ta điên điên khùng khùng không còn biết gì nữa, anh ta còn cần phải giải thích gì cho một người điên đây?
Cô ấy không kiểm soát được đưa tay đặt lên bụng, Cận Hàn Thanh liếc nhìn, "Đừng nóng vội, con còn có thể có lại."
Khóe môi Thương Lục như có như không nổi lên nụ cười lạnh, "Anh có con sao?"
Cận Hàn Thanh run lên, tầm mắt nhìn đến khuôn mặt của Thương Lục, cô ấy vẫn không có gì khác so với ngày thường, khóe môi gợi cảm của Cận Hàn Thanh hơi giương lên. "Có chứ."
Ánh mắt Thương Lục hơi lạnh lẽo, lẽ nào chỉ trong gần hai năm qua anh ta đã có cả con luôn rồi?
Cận Hàn Thanh xoa đầu cô ấy, "Con của tôi không phải là em sao?"
Cô ấy điên lâu đến đâu, anh ta liền chăm sóc cho cô ấy lâu từng đó.
Anh ta đối với Thương Lục thật sự là so với việc chăm sóc một đứa bé còn tiêu tốn công sức hơn nhiều lắm.
Thương Lục không hiểu, con của cô ấy vì sao lại không còn? Chẳng lẽ là vì chính cô ấy......
Rất nhiều chuyện cũng rất khó nói, hôm nay tiểu Vu cho cô ấy uống thuốc, vậy lúc cô ấy mang thai cũng đã uống thuốc sao? Cận Hàn Thanh hẳn phải biết thuốc không có lợi cho thai nhi chứ?
Cô ấy liên tục vuốt ve bụng mình, Cận Hàn Thanh kéo tay cô ấy qua, "Làm sao thế?"
"Con đâu?" Thương Lục hỏi anh ta.
Yết hầu của Cận Hàn Thanh hơi chuyển động, "Thương Lục, đừng nghĩ nữa."
Đó là một sinh mệnh còn đang sống sờ sờ, là đứa con của cô ấy, cô ấy có thể không suy nghĩ sao?
"Con đâu?" Thương Lục tiếp tục hỏi.
"Em yên tâm, tôi sẽ không bỏ qua cho cô ta."
Thương Lục ngẩng đầu nhìn về phía anh ta. "Sẽ không bỏ qua cho ai?"
"Người hại em té cầu thang."
Thương Lục cả kinh, "Ai?"
Cận Hàn Thanh giúp cô ấy rửa đi bọt sữa tắm trên người, anh ta thật sự không muốn nhắc đến sự kiện kia, sợ nói nhiều lần sẽ càng kích thích Thương Lục thêm.
"Đừng hỏi nữa, chuyện này tôi sẽ xử lý."
Lời chưa ra khỏi miệng đã bị Thương Lục mạnh mẽ ép trở lại, nếu như cô ấy còn hỏi thêm nữa, chưa biết chừng sẽ khiến cho Cận Hàn Thanh hoài nghi. Cô ấy không thể khiến cho mọi công sức thành dã tràng xe cát vào lúc này.
Tắm xong xuôi, Cận Hàn Thanh cầm chiếc áo choàng tắm phủ lên người cho cô ấy, sau đó lại dắt cô ấy vào phòng, cho cô ấy nằm lên giường trước.
Trong phòng tắm rất nhanh truyền ra tiếng nước chảy, Thương Lục thất thần nhìn chằm chằm chiếc rèm cửa cách đó không xa, rất nhanh đã có tiếng bước chân truyền đến, cô ấy liền vội vàng nhắm mắt lại.
Cận Hàn Thanh vén chăn lên nằm xuống cạnh cô ấy, anh ta mở tủ lấy bình thuốc ra.
"Thương Lục, uống thuốc nào."
Thương Lục nhắm mắt lại bất động, Cận Hàn Thanh dốc lọ lấy ra một viên thuốc, lại cầm cốc nước đặt trên bàn, cuối cùng mới khom người đẩy nhẹ vai cô ấy, "Uống thuốc đã."
Ai biết thứ thuốc đó có phải là thuốc chữa bệnh thật hay không? Biết đâu Cận Hàn Thanh còn giấu diếm tâm tư khác, muốn cho cô ấy tiếp tục điên thì phải làm sao?
Thương Lục mím chặt môi. Đây cũng không phải là chuyện không thể, Cận Hàn Thanh bên ngoài có nhiều phụ nữ như vậy, anh ta muốn duy trì hình tượng người chồng hoàn mỹ tất sẽ phải lưu lại cô ấy. Mà cô ấy tỉnh táo đối với anh ta mà nói có thể trở thành một trở ngại, là điều anh ta không mong muốn nhất.
Cận Hàn Thanh đặt thuốc đến sát khóe miệng Thương Lục. "Tôi biết em không ngủ, là ghét thuốc đắng có phải không?"
Thương Lục không thể làm gì khác là mở mắt, Cận Hàn Thanh đỡ cô ấy ngồi dậy, lần nữa đưa thuốc đến bên miệng cô ấy. Người đàn ông nhìn dáng vẻ của cô ấy, nghĩ cô ấy lại giở tính khí trẻ con hờn dỗi ra. "Bình thường Thương Lục của chúng ta đều ngoan lắm mà, hôm nay làm sao thế nhỉ?"
Thương Lục đành há miệng, nuốt thuốc xuống.
Vào thời điểm này cũng không biết uống nó vào có thể ảnh hưởng gì không, nhưng dù sao cô ấy vẫn luôn uống nó.
Cô ấy nằm lại về giường, đưa lưng về phía Cận Hàn Thanh. Bàn tay người đàn ông đột ngột đặt lên bả vai cô ấy, vuốt nhẹ mấy lần sau đó nhổm người hôn lên má cô. Thương Lục trong nháy mắt toát mồ hôi lạnh, cô ấy cũng đã như vậy rồi mà anh ta còn có thể thân mật được?
Hai vai cô ấy căng cứng, bàn tay của người đàn ông lần xuống chiếc eo nhỏ của cô ấy, tháo dây buộc ngang lưng ra. Thương Lục theo bản năng ngăn lại, Cận Hàn Thanh không do dự cởi chiếc áo tắm xuống, không chờ đợi được nữa hôn lên môi cô ấy.
"Không muốn......"
"Làm sao thế?" Bàn tay Cận Hàn Thanh chạm nhẹ trên chiếc bụng bằng phẳng của Thương Lục.
Thương Lục vội tìm một cái cớ, "Con......"
"Chúng ta lại có thêm một đứa nhỏ, có được không?"
"Không muốn, tôi muốn đứa nhỏ trước."
Ánh mắt Cận Hàn Thanh hơi tối lại, nắm chặt bờ vai cô ấy sau đó cúi người xuống tiếp tục hôn lên môi Thương Lục. Thương Lục xoay đầu đi, môi của người đàn ông liền rơi xuống khuôn mặt cô ấy.
" Thương Lục, tôi hứa với em, con còn có thể có."
"Không thể."
"Sẽ."
"Không thể."
Cận Hàn Thanh nghe vậy thì không khỏi đau lòng, một tay anh ta giữ lấy cổ Thương Lục không cho cô ấy giãy dụa sau đó chặn lại miệng cô ấy, không cho cô ấy nói tiếp. Thương Lục dùng sức đẩy mạnh ngực anh ta, Cận Hàn Thanh nhất quyết không thả ra, Thương Lục dứt khoát cắn mạnh một cái.
Cận Hàn Thanh bị đau phải gần như là ngay lập tức phải dừng lại, đầu lưỡi tê dại trong khoảnh khắc không cảm giác được đau đớn, chờ đến khi anh ta kịp phản ứng lại cơn đớn dữ dội trên đầu lưỡi liền lập tức kéo đến.
Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa, Cận Hàn Thanh ngồi sang một bên, tức giận mắng. "Ai?"
"Cận tiên sinh, là tôi." Tiểu Vu nghe được ngữ khí của anh ta khác lạ thì không khỏi sợ hãi, hồi hộp mở miệng, "Cửu gia đến, nói là muốn gặp ngài."
Thương Lục cũng ngồi theo dậy.
Cận Ngụ Đình?
***
Bát Bát: Gần đây ta đang dịch một bộ truyện tranh BL, cuối cùng nam phụ lại thật sự lên ngôi làm nam9, trời ơi, mn không biết ta đã ôm gối quắn quéo mất bao nhiêu lâu đâu, tác giả của bộ truyện đó thật sự là quá cá tính:)))))))))
P/s: Ta nhận ra một điều, đỉnh cao cho #teamnguocnam9 chính là mong nam phụ soán ngôi đoạt vị moahahahahahahahahahah
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]