Dịch: CP88
***
Cận Ngụ Đình đi đến trước mặt Cố Tân Tân, giúp cô cài từng chiếc cúc vào.
"Tôi cũng có quần áo."
"Chờ cô ta mua về thì em cũng đã bị vô số người thấy hết rồi."
Vị bác sĩ nữ đứng bên cạnh, "Hai người là vợ chồng à?"
Cố Tân Tân đau đến mức không dám giơ tay, "Đương nhiên không phải."
Cận Ngụ Đình tức giận trả lời, "Chồng trước, có tính không?"
"Ờ." Bác sĩ quay lại bàn làm việc. "Vết bỏng không tính là nghiêm trọng, chỉ là bị đỏ một khoảng lớn, còn có cả mụn nước. Tôi đã xử lý qua, nhưng hai ngày nữa phải đến đây đổi thuốc."
Cố Tân Tân ngồi trên giường bất động, hạ giọng hướng về phía Cận Ngụ Đình nói, "Giả mù sa mưa."
"Tôi giả mù sa mưa, vậy em là tinh tinh hả?"
Cô đẩy tay anh ra, "Tôi tự làm được."
Cận Ngụ Đình không tiếp tục kiên trì, nhìn theo cô tự đóng lại hai chiếc cúc cuối cùng, "Đi thôi."
Cố Tân Tân liếc anh một chút, "Anh đi đi."
"Em còn muốn ở lại?"
"Người của tôi còn chưa có quay lại. Tôi tự có người đưa về, không phiền đến anh chiếu cố."
Cận Ngụ Đình nhìn cô nhấc vai lên, áo ngực bị ném ở một bên. Cố Tân Tân nhìn theo tầm mắt của anh, sắc mặt bỗng chốc ửng đỏ, nhanh chóng cầm gối ném lên che lại.
Anh ôm ngang người cô bế lên, Cố Tân Tân thật sự là phiền chết rồi, "Cận Ngụ Đình, anh có tin tôi báo cảnh sát không?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-nam-sac/1960126/quyen-2-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.