Khương Thanh Vũ trầm mặc giây lát, nếu như cô từ chối, Cố Vân Dực sẽ không bao giờ nhờ cô giúp đỡ nữa.
Nhưng mà cô bé ở đầu dây bên kia chỉ do dự một chút rồi cũng đồng ý. Có lẽ là do cô cảm thấy Cố Vân Dực đối xử không hề tệ với cô, cho nên cô cũng không cần quá bận tâm về mấy chuyện này.
"Vậy anh đợi em."
Sau khi cúp điện thoại, Khương Thanh Vũ đi thay đồ, cô vẫn luôn coi trọng ngoại hình nên đã trang điểm nhẹ rồi thay quần áo. Cô nhìn trước gương một lúc, tự mình cảm thấy ổn thì mới đi đến phòng làm việc của Cố Vân Dực.
Vốn tưởng rằng con dấu của sếp Cố sẽ rất khó tìm nên cô đang định gọi điện thoại cho anh, nhưng thật không ngờ con dấu lại được đặt gọn gàng ngay ngắn trên bàn.
Thực ra cô đồng ý giúp anh là vì muốn làm rõ hơn mối quan hệ giữa cả hai, suy cho cùng thì trong mắt người khác hai người đã là vợ chồng, cô còn nghĩ đến mấy chuyện vô dụng này để làm gì nữa chứ.
Bây giờ không phải là giờ kẹt xe, trên định vị hiển thị thời gian từ căn hộ đến công ty chỉ mất chưa đầy nửa tiếng. Khi nhìn thấy logo trên tòa nhà từ xa, Khương Thanh Vũ đã gửi một tin nhắn thoại cho Cố Vân Dực, báo với anh rằng cô sẽ tới sau mười phút nữa.
Cùng lúc này thì Cố Vân Dực đang trong cuộc họp, anh liếc nhìn điện thoại, bảo Trần Đông xuống đón cô vì hiện tại anh chưa thể rời đi được.
"Trợ lý Trần."
Trần Đông xuống tầng một, nhân viên lễ tân chạy bước nhỏ tới gần, sau khi nghe được những gì cô gái nói thì mày anh ấy liền cau lại. Vẫn còn tám phút nữa, chắc sẽ không có vấn đề gì nếu anh ấy rời đi một lúc, nên anh ấy đi theo nhân viên lễ tân ra phía sau bức tường.
Không biết là do định vị hay vì hôm nay đường phố đặc biệt thông thoáng nên Khương Thanh Vũ đã đến sớm hơn dự kiến một chút. Cô không thể vào tòa nhà nếu không có thẻ nhân viên nên cô chỉ đành đợi ở cửa để có người thì vào theo.
Tuy nhiên, khi bước vào trong, cô đã bị một cô gái trẻ với khuôn mặt đang tươi cười chặn lại, cô ấy nhìn cô gái non choẹt trước mặt từ trên xuống dưới và liền nhận ra cô không phải là một nhân viên nào đó quên mang thẻ.
Khương Thanh Vũ hít vào một hơi thật sâu, cô biết nghe có vẻ như là nói dối nhưng những gì cô nói đều là sự thật.
Vì vậy, cô cố gắng bày ra vẻ mặt chân thành nhất có thể, ánh mắt còn lấp lánh như những vì sao.
"Cố Vân Dực, tôi đến để đưa đồ cho anh ấy, chị nhìn này."
Cô ấy vẫy con dấu trước mặt cô gái, rõ ràng cái này không thể dùng làm giấy thông hành cho cô được. Trước đây cũng đã từng xảy ra trường hợp một phóng viên giả làm bạn của Sếp Cố hoặc giả mạo thành ai đó lẻn vào rồi. Để ngăn chặn việc này xảy ra lần nữa, ai không có thẻ thì không được phép vào.
"Xin lỗi cô, tôi không thể cho cô vào nếu không có lịch hẹn và giấy tờ tùy thân, hay là cô liên lạc lại với Sếp Cố nhé?"
Chị gái này rất lịch sự, Khương Thanh Vũ cũng đại khái hiểu được cô ấy chắc là đang nghĩ cô là một kẻ mê trai hoặc là phóng viên của một tờ báo nào đó.
Đây là cái tình tiết máu chó gì vậy, cô không có ý định thăm dò về đời tư của Cố Vân Dực.
Nếu như cô muốn, thì tối qua cô chỉ cần ngủ cùng anh là được rồi?
"Cô Khương?"
Cô vừa định gọi điện thoại cho Cố Vân Dực thì đột nhiên có người gọi cô từ phía sau. Giọng nói này nghe quen quen, hóa ra là Trần Đông.
Khương Thanh Vũ có ấn tượng khá tốt với cô gái làm việc rất tận tâm này.
"Không sao, không sao đâu."
Chẳng trách Trần Đông cảm thấy mí mắt cứ giật giật, hóa ra là do vị đại tiểu thư này đến sớm hơn dự kiến.
Thang máy đi thẳng lên tầng cao nhất, Khương Thanh Vũ ngoan ngoãn đứng ở một góc của thang máy. Trần Đông vô tình liếc qua, trong mắt liền hiện lên vài tia nghi hoặc.
Sếp Cố đã ngừng sử dụng con dấu này từ lâu rồi, sao bây giờ lại muốn cô Khương đem đến đây làm cái gì?
Sau khi ra khỏi thang máy là lối đi độc lập để vào thẳng phòng chủ tịch. Khương Thanh Vũ không nhìn thấy bất kỳ ai khác khiến cô thở phào nhẹ nhõm, cô mắc chứng bệnh sợ xã hội, vì vậy cô không muốn có quá nhiều ánh mắt dòm ngó đến cô.
"Cô chờ ở đây một lát."
Trần Đông rót một cốc nước cho Khương Thanh Vũ rồi ra khỏi phòng, văn phòng của Cố Vân Dực có mùi nước hoa nhàn nhạt giống như trên người của anh vậy, y như mùi trên cái chăn ở trong phòng ngủ của anh.
Ngửi được mùi hương quen thuộc ở một nơi xa lạ, tâm trạng có chút căng thẳng của cô dần dần thả lỏng hơn. Cô ngồi trên chiếc ghế sofa nhỏ và nhấp một ngụm nước nóng, thì đột nhiên có tiếng bước chân bước chầm chậm tiến lại gần cô.
Tiếng bước chân rất thong thả, cực kỳ tao nhã, lúc mới đầu cô còn nghĩ là Cố Vân Dực, nhưng khi người đó đến gần, cô mới nhận ra có chút khác biệt.
"Cố Diễm?"
Người đàn ông kéo chiếc ghế dựa ngồi đối diện với cô, đôi chân dài bắt chéo lại với nhau, ánh nắng chiếu lên phần tóc mái trước trán tạo thành bóng mờ trên khuôn mặt, trên môi nở nụ cười vừa gần gũi vừa ấm áp.
So với lần gặp trước, khuôn mặt anh ta đã không còn nét trẻ con nữa mà thay vào đó là những đường nét góc cạnh, làm nổi bật sức mạnh của một người đàn ông trưởng thành.
Nhưng khuôn mặt quen thuộc này vẫn là người bạn thuở nhỏ của cô, bởi vì ngay khi vừa nhìn thấy Cố Diễm, cô đã cảm nhận được sự thân thuộc rồi.
"Thật may là cậu vẫn còn nhớ tôi, không bỏ công tôi sưu tầm cho cậu nhiều truyện tranh như vậy."
"Thật vậy sao? Chúng đang ở đâu thế?"
"Tôi không biết hôm nay cậu sẽ tới công ty, bữa cơm tối mai tôi sẽ đưa cho cậu."
Cố Vân Dực nghe thấy tiếng nói trong văn phòng, xuyên qua khe cửa đang hé thì có thể nhìn thấy một đôi nam thanh nữ tú đang ngồi đối diện nhau và ngăn giữa họ là một cái bàn. Hai người đều đang cười rất vui vẻ khi nói về chuyện lúc còn nhỏ.
Anh đã bỏ lỡ thời thơ ấu của Khương Thanh Vũ. Khi đó, anh đang ở với bố mẹ cho nên đã để bỏ lỡ những lần Khương Thanh Vũ đến thủ đô.
Nhưng mà điều này cũng sẽ không thể nào ngăn cản được việc anh tham gia vào tương lai của cô và làm chỗ dựa vững chắc cho cô hết nửa phần đời còn lại.
"Đang nói chuyện gì vậy?"
Cố Vân Dực mở cửa, đôi môi mỏng của anh có hơi cong lên.
Khi Khương Thanh Vũ nhìn thấy anh liền đẩy con dấu trên bàn về phía anh, buộc anh nhất định phải diễn cho thật chân thật. Dưới ánh mắt dò xét của Cố Diễm, anh gọi Trần Đông vào văn phòng và yêu cầu anh ấy mang đồ đi.
Khoảnh khắc Cố Diễm nhìn thấy con dấu, đôi mắt anh ta có chút chuyển động, nhưng lại không nói lời nào mà chỉ cười nhẹ rồi liếc nhìn Cố Vân Dực đầy ẩn ý.
Cố Vân Dực làm như không hiểu ý của anh ta, bước qua anh ta. Anh ngồi trên tay vịn của ghế sofa mà hai tay còn rất tự nhiên ôm lấy bả vai của Khương Thanh Vũ.
Nhất cử nhất động đều tuyên bố quyền sở hữu.
Hành động của anh khiến cho Cố Diễm cảm thấy chướng mắt, anh ta im lặng thu lại tầm mắt nhưng trong ánh mắt anh ta toát lên vẻ lạnh như băng.
Khương Thanh Vũ đã dần quen với những hành động gần gũi của Cố Vân Dực. Mặt của cô đỏ lên đang đáp lại sự thân mật đột ngột của anh, và không đẩy anh ra.
Cô không từ chối khiến hàng mi của Cố Diễm cụp xuống hơn, lúc chuẩn bị rời đi thì trong ánh mắt của anh ta nhìn thấy một bóng người di chuyển ngược lại với mình.
Cố Vân Dực ngồi bên cạnh Khương Thanh Vũ, vòng tay anh ôm qua eo cô. Ánh mắt của anh nhìn cô nóng rực, giống như đang nhìn kho báu.
Khương Thanh Vũ thoáng bối rối, ngón tay của Cố Vân Dực đột nhiên chạm vào khóe môi của cô, ánh mắt dịu dàng của anh khiến cô cảm thấy choáng váng.
"Có giọt nước."
Anh nhẹ nhàng lau đi những giọt nước, xoa xoa hai đầu ngón tay rồi nói với giọng điệu cực kỳ mê hoặc.
"Em đã lớn như vậy, sao còn có thể làm ra dáng vẻ như đứa trẻ như thế?"
"Thanh Vũ." Cố Diễm thả lỏng bàn tay.
"Hẹn gặp cậu vào tối mai nha."
Anh ta rời đi, khi đóng cửa thì tay thoáng khựng lại, đúng lúc đó thì ánh mắt của Cố Vân Dực liếc nhìn anh ta, ánh mắt của hai anh em cọ xát trong không gian một cách kỳ diệu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]