Khương Thanh Vũ lật người lại, liếc nhìn chiếc đồng hồ mà cô mang từ nhà đến, đã mười giờ sáng rồi.
Đêm qua trong lúc ngủ cô lại mơ đến chuyện đó, lại là một giấc mơ hỗn loạn khiến hai má của cô nóng bừng cho đến tận bây giờ.
Cô tiện tay cầm chiếc gương nhỏ cạnh giường lên, không khỏi giật mình khi nhìn thấy người bên trong chiếc gương.
Hai gò má của người con gái trong gương rạng rỡ như đóa hoa mẫu đơn đã hấp thụ đủ ánh nắng gay gắt, đôi mắt vẫn còn lơ mơ của cô long lanh nước, người không biết còn tưởng đâu cô vừa trải qua một đêm yêu đương cuồng nhiệt.
Khương Thanh Vũ.
Mày đã sa ngã rồi.
Đàn ông quan trọng đến vậy sao?
Con quỷ trong cô đang phá vỡ vầng sáng của thiên thần và tát cho cô một bạt tai.
"Đó là đàn ông à? Đó là chồng cô, đều là đồ của cô, tiến lên nào!"
Cô kéo rèm cửa sổ ra, ánh nắng chói chang khiến cho cô phải nhắm mắt lại đợi một lúc. Sau đó, cô mở cửa ra để thông gió, mùi nắng tràn ngập trong không khí khiến cho tâm trạng của cô vui vẻ trở lại.
"Anh Cố?"
Giọng nói của cô vang vọng khắp phòng khách nhưng không có người trả lời. May mà cô đánh răng rửa mặt rất nhanh, chỉ cần mấy phút là xong, trong thời gian đó cô không nghe thấy động tĩnh nào cả, xem ra Cố Vân Dực đã rời đi trước khi cô tỉnh dậy rồi.
May là anh đã đi rồi đấy, ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-me/3489948/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.