Khương Thanh Vũ lập tức ngồi dậy, tim như có một chú nai đột ngột lao thẳng vào.
Một dòng chữ xuất hiện trong khung chat: Anh đến nơi rồi.
Tiếp theo là một bức ảnh chụp thành phố Thượng Hải. Có thể thấy là Cố Vân Dực chỉ vừa mới chụp. Bên trên có một tòa nhà biểu tượng của thành phố này, anh đang ở trên xe lao vun vút, hàng cây hai bên hóa thành chiếc bóng bị kéo dài.
Cô gõ vài hàng chữ, nghĩ đi nghĩ lại rồi xoá đi. Cuối cùng chỉ gửi một câu: Vâng, anh làm việc đi.
Người đàn ông ở đầu dây bên kia không trả lời lại, không biết là do anh đã bước vào lịch trình tiếp theo hay là do cô trả lời quá chậm, nên anh không còn xem điện thoại.
Khương Thanh Vũ nằm lại xuống giường, lồng ngực phập phồng rất lâu mới bình tĩnh trở lại, cô thở hắt ra.
Bên ngoài không biết đã mưa từ lúc nào, cô đứng dậy đóng cửa sổ, tấm kính phản chiếu hình ảnh căn phòng phía sau cô. Khương Thanh Vũ khựng tay quay đầu nhìn về phía cửa.
Buổi sáng, Cố Vân Dực đã tựa vào đó gọi cô ra ăn sáng, khi đó toàn thân anh được bao phủ bởi ánh nắng, khuôn mặt tuấn tú hoàn hảo đến mức không tì vết.
Áo sơ mi được cài đến cúc trên cùng, càng khiến anh trở nên trầm ổn cấm dục, thế nhưng đôi mắt anh lại bộc lộ cảm xúc trái ngược.
Khương Thanh Vũ chớp mắt, mưa bụi rơi xuống mặt đá xanh, cành cây trắng muốt đung đưa nhẹ nhàng hướng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-me/3439994/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.