Trong không khí chỉ còn lại sự yên tĩnh, khi ánh mắt chạm nhau, Khương Thanh Vũ lập tức quay người, ngoan ngoãn đi uống canh gừng của mình.
Thực ra lúc còn nhỏ cô đã từng nghe Khương Hoa kể rằng, ông nội Cố chinh chiến gần nửa đời người, khi còn trẻ cũng là con người rắn rỏi thẳng thắn cương nghị, nhưng lại đối xử rất tốt với vợ mình. Ở thời đại vật tư còn khá thiếu thốn đó, chuyện gì ông ấy cũng nghĩ đến vợ mình đầu tiên, bà nội Cố đã được ông ấy nuông chiều cả đời.
Xem ra về phương diện này, hẳn là người nhà họ Cố đã được di truyền.
Cô đang nghĩ gì vậy...
Cố Vân Dực vẫn đang ở đây, dù cô có có cạn lời với bản thân thì cũng không thể biểu hiện ra bên ngoài, nhưng trong lòng lại đang trách bản thân.
Thấy sắc mặt cô thay đổi liên tục, người đàn ông bình tĩnh mỉm cười, khoé mắt liếc nhìn trên giường, rồi cầm áo khoác lên mặc cho cô.
"Cảm ơn."
"Thích cảm ơn anh thế à?"
Lúc nói chuyện, yết hầu của người đàn ông khẽ chuyển động, anh đã mặc xong áo giúp cô, nhưng người vẫn không nhúc nhích, mà đứng sau lưng cô, ánh mắt nóng rực khiến cô không thể phớt lờ.
"Muốn cảm ơn cũng không phải cảm ơn như vậy."
Bọn họ đã tiếp xúc da thịt nhiều hơn, thậm chí khi Cố Vân Dực đến gần, cô không hề muốn né tránh ngay mà còn có kích động ôm chầm lấy anh.
Nhưng anh không ôm cô, chỉ đẩy chồng sách nghiêng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-me/3433349/chuong-12.html