Khương Thanh Vũ liếc nhìn bản thân, mặc dù chỉ quấn mỗi khăn tắm, nhưng đây chỉ là gọi điện thoại, ăn mặc đâu có quan trọng.
Bóng dáng cao lớn đứng trước cửa kính ngắm nhìn thành phố bên dưới đã lên đèn từ lâu, kiên trì gọi mấy lần cuối cùng đối phương cũng bắt máy, anh áp điện thoại vào tai, nhìn đồng hồ hỏi: "Em ăn cơm chưa?"
Khương Thanh Vũ hơi chột dạ, chỉ đành nói: "Ăn rồi."
"Ha..."
Tiếng cười của Cố Vân Dực khiến Khương Thanh Vũ cảm thấy thiếu tự tin.
"Em chỉ ăn đồ đồ vặt thôi đúng không?"
Người đàn ông hơi nâng tông giọng lên, ý cười không hề giấu giếm. Cô nhìn quanh phòng, bỗng cảm thấy có phải anh đã lắp đặt thiết bị theo dõi trong phòng mình hay không. Nghĩ đến hiện giờ mình chỉ quấn mỗi khăn tắm, hơi nóng bắt đầu men theo làn da lan đến trên mặt.
Nhưng mà đây chỉ là do cô tự tưởng tượng ra thôi, đương nhiên cô biết Cố Vân Dực sẽ không làm vậy. Anh luôn hiểu được cô đang nghĩ gì, cô nên quen với điều này mới phải.
"Ừm."
Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn
Cô dứt khoát thừa nhận một cách sảng khoái.
Sau cơn mưa gió có vẻ mạnh hơn, cố chấp lùa vào qua khe cửa sổ. Trên người Khương Thanh Vũ chỉ quấn mỗi khăn tắm, tóc vẫn còn ướt, cơn gió lạnh đột ngột thổi tới khiến cô không kịp đề phòng, mũi đau nhức rồi hắt hơi.
"Hắt xì —."
"Sao vậy?" Khóe miệng thẳng tắp của Cố Vân Dực nhếch lên. Khương Thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-me/3439995/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.