“Tiêu Cửu, gọi thần y!”
Nháy mắt Tiêu Hành hoang mang lo sợ, mạnh mẽ gọi hồn phách về, hắn đặt tay trên bụng Sở Chiêu Du, cảm nhận được thai động có quy luật.
“Chiêu Chiêu, có đau không?” Ngữ khí Tiêu Hành rất nhẹ, sợ mình lớn tiếng, sẽ làm nhãi con hành Sở Chiêu Du.
Sở Chiêu Du dựa vào ngực hắn, căng thẳng mím môi, nếu đốt đèn, có thể thấy mắt y nước mắt rưng rưng.
“Không đau thế đâu, Nhiếp chính vương, trẫm muốn uống rượu.” Sở Chiêu Du nắm chặt cổ tay Tiêu Hành, thấp giọng nói.
Uống say sẽ không đau, ngủ dậy là em bé ra rồi.
Tiêu Hành đau lòng cực độ, hắn biết Sở Chiêu Du vẫn luôn nói muốn uống rượu, là bởi vì y sợ, nếu là thứ khác, trích tinh lãm nguyệt (hái sao ôm trăng) hắn cũng muốn lấy cho Sở Chiêu Du, chỉ có rượu là không thể uống.
“Đừng sợ, ta ở đây, ta vẫn luôn bên cạnh ngươi, ngươi đau thì cắn ta, đá ta, tùy ngươi muốn đánh thế nào cũng được.” Nhiếp chính vương nắm chặt tay Sở Chiêu Du, cho y năng lượng và dũng khí.
Sở Chiêu Du nắm lấy khăn trải giường, năm ngón tay nắm chặt, kỳ thật y không đau như thế, chỉ là đột nhiên sợ hãi.
Y nghĩ nghĩ, đẩy Nhiếp chính vương ra, kéo cao chăn, nhắm mắt lại: “Thôi không sinh nữa…… Đúng rồi, ta lại thương lượng với nó, ban ngày rồi sinh, trẫm không sinh nữa, trẫm ngủ trước, ngươi đừng phiền ta.”
Sở Chiêu Du nói năng lộn xộn, lại vô cùng kiên định.
Tiêu Hành lập tức dở khóc dở cười, “Được, không sinh, nghe ngươi hết.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-mang-thai-con-cua-nhiep-chinh-vuong/1791688/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.