Sở Chiêu Du đến gần kinh phật trên bàn, cầm được một chồng dày trong tay.
Y tháo phật châu trên cổ tay, “Nhiếp chính vương, có phải trẫm nên giao cái này cho ngươi không?”
Tiêu Hành khẩn trương: “Từ khi chín tuổi ta đã ở trên núi, cảm thấy Phật môn nuôi con rất tốt, chỉ là chép để cầu phúc, hy vọng phụ tử các ngươi bình an.”
Sở Chiêu Du vươn tay: “Ồ.”
Tiêu Hành đeo lại phật châu cho y, khổ đại cừu thâm*: “Phượng Tinh Châu nhiều lần phá giới, ta chỉ có hơn chứ không kém.”
*苦大仇深: mô tả sự đau khổ bị bóc lột và áp bức, và có lòng căm thù lớn
Nhiếp chính vương nhân cơ hội bán thảm: “Đôi khi ăn chay ăn lâu sẽ nghĩ không thông.”
Muốn ăn thịt.
Sở Chiêu Du gợi khóe môi: “Ngươi dọa trẫm đúng không?”
Nhiếp chính vương do dự nửa ngày, “Ừm” một tiếng.
Sở Chiêu Du cười ôm vai hắn, chôn mặt trên vai hắn: “Nhịn không được ngươi có thể làm bậy mà.”
Nhiếp chính vương: “Thôi, ta còn nhịn được.”
Ai dám động thủ với một hoàng đế đang mang thai hơn sáu tháng chứ, thần y là người đầu tiên tới phá cửa.
Chỉ có thể mơ mộng một chút, nghĩ về sinh hoạt bốn tháng sau.
Sở Chiêu Du chớp mắt, Nhiếp chính vương nhịn thành hòa thượng, người mệt không phải là y sao? Y âm thầm duỗi tay bắt lấy Nhiếp chính vương, đỉnh đầu truyền đến một tiếng rên khàn khàn, Sở Chiêu Du yên lặng chờ hai giây.
Hừm…… Nhiếp chính vương còn lâu mới xuất gia.
Trẫm yên tâm rồi.
Không thể ngồi trên đùi được, Sở Chiêu Du nhảy nhanh xuống,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-mang-thai-con-cua-nhiep-chinh-vuong/1791687/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.