Chương trước
Chương sau
Trong đình chỉ còn Sở Chiêu Du và Tiêu Hành.
“Bổn vương trúng Hợp Tâm Cổ.” Tiêu Hành đột nhiên ngả bài.
Sở Chiêu Du ngượng ngùng gật đầu: “Ta biết, tiên hoàng hạ cổ.”
Tiêu Hành vững vàng hỏi: “Ngươi biết, nhưng lại không hy vọng bổn vương chữa khỏi?”
Ở bên Sở Chiêu Du là dụ hoặc cực lớn, lên núi đao xuống biển lửa, có một tia hy vọng Tiêu Hành sẽ toàn lực ứng phó, nhưng không bao gồm bán đứng bản thân, xuất hiện người thứ ba giữa bọn họ.
Hắn từ chối Miêu Nhược Thu là một chuyện, nhưng nếu Sở Chiêu Du không hy vọng hắn khỏi, có phải nghĩa là…… Tính mạng của hắn trong lòng Sở Chiêu Du còn không bằng một phần vạn giang sơn?
Nghĩ vậy, hầu kết Tiêu Hành khẽ nhúc nhích, suýt nữa tức giận thổ huyết.
Hiểu lầm này quá lớn, Sở Chiêu Du vội làm sáng tỏ: “Trẫm không phải ngăn cản nàng cứu ngươi, mà là phương pháp của nàng không đúng, trẫm biết cách khác.”
Trước mắt đột nhiên liễu ám hoa minh*, băng tuyết tan rã, Tiêu Hành ngừng hô hấp, cảm thấy mình đang đứng trên băng, dòng chảy dưới chân mạnh mẽ, như dấu hiệu xuân tới băng tan.
柳暗花明(liễu ám hoa minh): mô tả cảnh mùa xuân của cây liễu và nở hoa. Cũng là một ẩn dụ cho việc gặp phải một bước ngoặt trong khó khăn
“Ngươi biết mình đang nói gì không? Đã suy xét rõ hậu quả?” Tiêu Hành kiệt lực khống chế để mình bình tĩnh, lại cho Sở Chiêu Du một cơ hội ngẫm lại.
Lời là Sở Chiêu Du nói, hắn không muốn suy ngẫm khả năng bị lừa.
Nếu Sở Chiêu Du lừa hắn chuyện này, vậy hắn sống thêm 70 năm có ý nghĩa gì?
Trước hôm nay hắn không muốn kéo Sở Chiêu Du cùng gánh vác hậu quả của Hợp Tâm Cổ, sau hôm nay, dù có cách khác hay không, Sở Chiêu Du phải cùng hắn đến chết không rời.
Nếu Sở Chiêu Du dám nói ra, hắn còn sợ cái gì, đại giới* không chỉ mình hắn gánh vác, không phải sao?
代价(đại giới): nói chung là vật chất, năng lượng hoặc sự hy sinh được thực hiện để đạt được một mục đích nhất định
Thuốc giải Hợp Tâm Cổ, như một chiếc chìa khóa, thả ra mãnh thú áp chế trong lòng Tiêu Hành đã lâu, một khi nhà giam mở ra, thề muốn nhào vào Sở Chiêu Du không buông.
Mãnh thú nhìn thấy ánh mặt trời sẽ không quan tâm chìa khóa là thật hay giả. Là thật, vì y ngăn cản hết thảy mưa gió, trấn thủ núi sông; là giả, người tới gần lồng sắt làm bộ mở cửa sẽ bị xé nát nuốt vào.
Tiêu Hành nhìn Sở Chiêu Du xinh đẹp, người trước mắt mỗi một tấc đều ghi tạc trong tâm khảm hắn, mỗi tiếng nói cử động đều là bộ dáng hắn thích.
Hắn trân trọng mà bí mật che chở, sợ y bị va chạm, đánh đổi mọi thứ, thậm chí sợ sau khi mình chết giang sơn không thể an ổn 50 năm, bảo vệ y cả đời vui vẻ.
Khắc khẩu qua đi, Nhiếp chính vương học được cách nhượng bộ, cho dù là dưới tình huống này, hắn cũng muốn cho Sở Chiêu Du một cơ hội ngẫm nghĩ.
Sở Chiêu Du vô cớ cảm thấy ánh mắt Nhiếp chính vương khắc chế hung ác, hình như không vui, y khẩn trương mím môi, “Lời trẫm nói là thật.”
“Địa cung tiên đế bị nổ tung, thi cốt cũng bị Trương thái giám kéo ra khỏi quan tài, trẫm thấy trên mặt đất có một cái hộp sắt, bên trong có quyển đồng, viết về Hợp Tâm Cổ.”
Tiêu Hành phản ứng cực nhanh: “Hắn sợ ta quất xác, để lại vài thứ cầu tình?”
Ánh mắt Tiêu Hành chợt lạnh, cẩu hoàng đế bảo vệ thi cốt mình, đáng tiếc hắn sợ bẩn tay.
Sở Chiêu Du nửa thật nửa bịa: “Đúng vậy, đồng quyển nói, nếu Nhiếp chính vương xem giải pháp, phải để tiên đế an ổn xuống mồ. Cách giải Hợp Tâm Cổ ở mặt sau, là một phương thuốc, trẫm thuộc lòng rồi.”
Tiêu Hành nhìn chằm chằm đôi mắt Sở Chiêu Du, như thể chỉ nhìn thôi cũng biết y có nói dối hay không, “Ngươi xem giải pháp đã nửa tháng, nếu hôm nay không phải xảy ra chuyện Miêu Nhược Thu, vậy bệ hạ ngươi ——”
Có phải không định nói ra?
“Không có!” Sở Chiêu Du phủ nhận, “Chỉ là phương thuốc có rất nhiều dược liệu trẫm không biết, trẫm cảm thấy kỳ quái, bảo Lục Hoài Thiện hỗ trợ tìm trước.”
Tiêu Hành rũ mắt đánh giá, trực giác cho thấy câu này không đáng tin.
Hắn bỗng nhiên bắt Sở Chiêu Du lên, nhảy trên không vài bước tới thư phòng, vững vàng dừng lại, buông Sở Chiêu Du xuống.
Hắn mở một trang giấy, bút lông chấm mực, đưa cho Sở Chiêu Du: “Viết ra.”
Hoàn toàn không cho Sở Chiêu Du thời gian ngẫm nghĩ.
Sở Chiêu Du cầm bút, trong lòng khó khăn, dược liệu y biết cũng không nhiều, phương thuốc duy nhất nhớ rõ, chính là bí phương chống nôn của Thái Y Viện.
Y linh quang chợt lóe, hạ bút như thần.
Dựa vào đâu trẫm bắt trẫm uống thuốc chống nôn, đồ vật đặc sắc như vậy, Nhiếp chính vương cũng phải nếm thử cho ta.
Sở Chiêu Du trả thù mà viết phương thuốc chống nôn của thai phụ, nhưng cũng không ngốc mà rập khuôn hoàn toàn, viết mấy dược liệu trước, y bắt đầu bịa.
“Lõi ngô, lá khoai lang, thân khoai tây……”
Đây là cây nông nghiệp quan trọng chưa vào Đại Sở, Sở Chiêu Du vẫn luôn muốn tìm cơ hội nói ra, coi như y có thể cống hiến chút ít cho bá tánh Đại Sở.
Tiêu Hành: “Ngươi bịa thêm một cái thử xem.”
Sở Chiêu Du dậm chân, trẫm bịa là bịa thế nào, đây rõ ràng là chuyện lợi quốc lợi dân!
“Có thật mà, trên đó còn có hình minh họa!” Sở Chiêu Du lại lấy một tờ giấy, vẽ ra cây trong trí nhớ, hình tượng sinh động, vừa gặp là nhận ra.
Uống xong thuốc chống nôn, lại ăn một củ khoai lang nướng không ngon sao?
Trẫm hoàn toàn suy xét cho Nhiếp chính vương!
“Trên quyển đồng ghi lại, dược liệu này đều không quý hiếm, chỉ là không sinh trưởng ở Đại Sở, cần viễn độ trùng dương*, ra ngoài tìm kiếm. Trẫm nghe nói thương nhân vùng duyên hải thường xuyên ra biển, mình in số lượng lớn, phát cho mỗi thuyền buôn, treo thưởng số tiền lớn, trong vòng nửa năm tất có tin tức.”
远渡重洋(viễn độ trùng dương): mô tả một thứ gì đó trôi dạt trên biển đến một địa điểm nhất định và hành trình là rất xa
Ánh mắt Tiêu Hành phức tạp, Sở Chiêu Du bịa ra có hình có dạng, còn có cả hình vẽ, nhìn ra mấy dược liệu này có điểm đặc thù, không giống tưởng tượng ra.
Sở Chiêu Du tin, nếu Nhiếp chính vương hạ lệnh tìm kiếm, phát động lực lượng quần chúng, chỉ cần thế giới tồn tại loài cây này, rất nhanh sẽ có tin tức.
Có một cái thì một cái, coi như tạo phúc cho bá tánh.
“Được, bổn vương lập tức đưa về vùng duyên hải.” Tiêu Hành sao chép phương thuốc của Sở Chiêu Du, những đồ còn lại giao cho ám vệ.
Sở Chiêu Du thấy Nhiếp chính vương vẫn nửa tin nửa ngờ, hạ vốn gốc nói: “Nếu Hợp Tâm Cổ của Nhiếp chính vương phát tác lần thứ hai, trẫm tùy ngươi xử trí. Ngày đó trẫm mở hộp sắt ra, Long Uy Quân đều thấy, ngươi tìm đại một người hỏi thử. Nhiếp chính vương, có thể tin trẫm một lần hay không? Ngươi và ta lập trường bất đồng, nhưng cho tới bây giờ trẫm chưa từng muốn hại người.”
Tiêu Hành nhìn con ngươi bướng bỉnh nghiêm túc của Sở Chiêu Du, góc nào đó trong lòng bỗng nhiên buông lỏng.
Hắn vẫn luôn xem nhẹ một chuyện.
Sau khi nhắc khẩu với hắn, Sở Chiêu Du mới đi hoàng lăng, lần đó vì Triệu phu nhân nói chuyện lập hậu, ồn ào đến hung dữ, trước nay hắn chưa từng thấy Sở Chiêu Du giận dữ như vậy, thậm chí cho rằng bọn họ phải đối đầu như vậy mấy tháng.
Nhưng khi đi hoàng lăng tìm Sở Chiêu Du, nửa đêm hắn xâm nhập phòng ngủ, khăng khăng muốn chung giường với Sở Chiêu Du, thái độ của vật nhỏ đột nhiên mềm mại, không giận dỗi không nổi cáu, hôm sau còn giúp hắn mượn quần áo.
Tiêu Hành bừng tỉnh, khó trách tối hôm đó Sở Chiêu Du nhìn có vẻ chột dạ, nghĩ đến là vừa biết được tiên đế hạ Hợp Tâm Cổ cho hắn, trong lòng áy náy, hiểu được đau khổ của hắn.
Giữa phụ thân thân sinh và Nhiếp chính vương, Sở Chiêu Du chọn đứng bên hắn sao?
Sở Chiêu Du nói với Tạ Triều Nguyệt “Ngươi nên đi cảm tạ Nhiếp chính vương mới phải”, quả nhiên chưa từng làm hắn thất vọng.
Đột nhiên, tất cả thù hận trôi đi sạch sẽ, đã từng hận tiên đế thấu xương, theo nhận thức này, trở nên nhỏ bé như bụi trần.
Nhiếp chính vương không cầu gì nhiều, tính đến tính đi, chỉ cầu Sở Chiêu Du, nhìn cũng chỉ nhìn Sở Chiêu Du.
Gương mặt đau xót, Sở Chiêu Du nhẹ “ui” một tiếng, sao Nhiếp chính vương cứ bóp mặt y suốt thế?
Chẳng lẽ trẫm béo mặt?
Không có mà, sáng nay soi gương vẫn là ngọc thụ lâm phong anh tuấn tiêu sái.
Sở Chiêu Du hồi cung hơi rầu, vốn định xuất cung học thuộc《 Giang Nam hảo, ám chỉ mình muốn xuôi Giang Nam, bị Miêu Nhược Thu phá đám, không đạt được mục đích, còn bị bắt bịa ra mấy lời nói dối.
Trẫm nói dối nhiều như vậy, sớm hay muộn cũng lộ, y muốn nhân lúc còn sớm tính toán trước.
Tìm lý do gì ra ngoài thời gian dài đây?
Sở Chiêu Du không thực tế mà nghĩ, nếu y nói, thay tiên hoàng chuộc tội, tự mình đi vùng duyên hải tìm thuốc giải cho Nhiếp chính vương, lấy cớ này Nhiếp chính vương có cảm động rơi lệ không ta?
Sở Chiêu Du vừa tự hỏi, vừa ăn cơm, nhân lúc không ai hầu hạ, khẩn trương sờ bụng một phen.
Nhãi con à, ngươi lớn chậm một chút đi, quần áo sắp che không được rồi.
Sở Chiêu Du thở dài, càng khẩn trương ăn cơm.
Gần đây y thích ăn sơn trà, tháng hai sơn trà còn chưa chín, nhưng thiên tử luôn có thể ăn được chỗ sơn trà đầu tiên, Sở Chiêu Du cũng không chọn, chua ngọt gì ăn hết.
Nhiều lúc, càng chua y càng thích.
Sơn trà chua ngọt tươi mát, có thể phòng nôn phòng phong hàn, là hoa quả ngon nhất đầu xuân. Thôi Canh ghi lại bệ hạ thích sơn trà, từ đó về sau sơn trà vận chuyển từ phía nam về kinh, cung ứng cho Phúc Ninh Điện đầu tiên.
Sở Chiêu Du trong lòng phỉ nhổ chính mình, thơ gì mà nhất kỵ hồng trần phi tử tiếu y cũng học thuộc rồi, sao lại sa đọa như thế.
Y thuần thục bóc vỏ, lộ ra thịt quả cam vàng, bỏ hạt ném vào miệng.
Việc duy nhất trẫm có thể làm, là tự bóc vỏ.
Ba ngày sau, móng tay y bị nước trái cây oxy hoá thành màu nâu, giống như một nông dân giản dị.
Gần đây Tiêu Hành thường xuyên mời Sở Chiêu Du ăn cơm, biết được, vì hắn đang theo đuổi Sở Chiêu Du, không biết được…… như là Sở Chiêu Du, y lại cảm thấy Nhiếp chính vương rắp tâm bất lương.
Tần suất sơn trân hải vị luôn tỉ lệ thuận với cân nặng.
Hạ tuần tháng hai, cung nhân đã cởi bỏ trang phục dày mùa đông, đổi thành trang phục mùa xuân tương đối nhẹ nhàng.
Sở Chiêu Du nhìn long bào tinh mỹ mới tinh trong tay Tiết công công, ôm áo cũ dày hai lớp nhung của mình, rớt nước mắt ăn năn.
“Lúc nóng lúc lạnh, khó lòng nghỉ ngơi.” Sở Chiêu Du giãy giụa, “Không tốt bằng áo cũ, trẫm đoán mình sắp bị phong hàn.”
Tiết công công nhìn khuôn mặt hồng nhuận của Sở Chiêu Du, tiếng nói trong trẻo, lâm vào khó xử.
Thôi Canh một bên ghi lại: “Bệ hạ ngày đạm bạc ba cân sơn trà, mỹ danh đề phòng phong hàn, hôm nay ngẫu nhiên cảm thấy dấu hiệu phong hàn, có thể thấy sơn trà vô dụng, nghe nhầm đồn bậy, hẳn là nên giảm cung ứng sơn trà cho Phúc Ninh Điện.”
Sở Chiêu Du làm bộ không nghe thấy Thôi Canh phá đám.
Y phát hiện, tên Thôi Canh này, thật sự là một chút tình quân thần cũng không có, từ đầu đến cuối đều là gian tế của Nhiếp chính vương.
Mỗi việc Thôi Canh khích y làm, nhất định có âm mưu.
Sở Chiêu Du thà bỏ sơn trà, còn hơn bỏ long bào thêm nhung.
Y càng không đổi, đi đến trước mặt Thôi Canh, đoạt lấy bút, gạch bỏ “Giảm bớt cung ứng”.
Trẫm chỉ muốn ăn thêm máy quả sơn trà thôi mà, cũng không phải sơn trân hải vị gì.
Nói đến đây, gần đây Nhiếp chính vương hay tìm cớ mời trẫm ăn cơm, điên cuồng chi tiền cơm, như biến thành người khác vậy, có khi Sở Chiêu Du nghi ngờ có phải Tiêu Hành biết được cổ có thể chữa, tâm thái tích cực, thèm ăn, từ vô dục vô cầu đến thèm ăn mãnh liệt.
Ăn thì ăn một mình đi, kéo trẫm làm bình phong làm gì!
Tuy mỗi lần có yến trẫm ăn nhiều, nhưng nội tâm rất không tình nguyện.
Thay quần áo theo mùa cũng làm Sở Chiêu Du hoang mang, y quyết định không bao giờ ăn cơm với Nhiếp chính vương nữa.
Sở Chiêu Du phân phó: “Trẫm cảm thấy đây mới là chỗ nên cắt giảm chi phí. Sau này Nhiếp chính vương dùng bữa trong cung, chỉ cần chuẩn bị phần một người là được. Trẫm muốn thắt lưng buộc bụng, cầu mong năm nay mưa thuận gió hoà.”
Thôi Canh: “……”
Nhiếp chính vương phân phó, bảo bệ hạ mặc long bào mới, cùng dùng bữa với hắn.
Một tiểu quan như hắn cũng không dám hỏi nhiều, dù sao theo quan sát, quần áo Nhiếp chính vương mặc hôm nay, và bộ Tiết công công cầm trong tay, trừ hoa văn trên ngực khác nhau, hình thức và tay áo thêu đều giống nhau như đúc!
Thôi Canh kích tình viết tiểu luận văn, hiện tại hơi sợ hãi.
Không thay quần áo thì thôi, sao còn không chịu dùng bữa cùng nhau?
Sở Chiêu Du không biết Thôi Canh còn nghĩ nhiều hơn y, tóm lại hôm nay y muốn ôm một giỏ sơn trà, không định ăn cơm tối.
Như vậy nhất định có thể giảm béo.
Tiêu Hành chờ mãi chờ mãi, chờ không được Sở Chiêu Du, lại chờ được Sở Chiêu Du lấy cớ thắt lưng buộc bụng.
Tiêu Hành thiếu chút tức đến bật cười, hắn nổi giận đùng đùng bước vào Phúc Ninh Điện, thấy Tiết công công đang tận tình khuyên bảo, “Sơn trà tính hàn, bệ hạ, ngài ăn ít một chút đi.”
Sở Chiêu Du ngậm một quả trong miệng, mồm miệng không rõ: “Mười quả nữa thôi.”
Y nhìn thoáng qua một đống vỏ và hạt bên cạnh, rõ ràng trẫm ăn có bao nhiêu đâu.
Bỗng nhiên, một bóng đen áp xuống trước mặt, một thanh âm lạnh lùng rơi xuống.
Tiêu Hành xoa mi nắm cổ tay Sở Chiêu Du, thấy y làm tay bẩn lung tung, không nhịn được nói: “Ngươi không kêu thái giám bóc cho mà ăn!”
“Dọn hết mấy thứ này đi.”
Tiết công công: “Vâng.”
Sở chiêu du trơ mắt nhìn Tiết công công đem hết sơn trà đi, thậm chí quét sạch vỏ trái cây.
Y nhất thời ngơ ngẩn, lòng bàn tay bị nhéo, y cúi đầu, thấy Nhiếp chính vương không lưu tình tịch thu quả trong tay phải y, ném thành một đường cong vào mâm Tiết công công sắp mang đi.
Tay trái còn nửa quả, Sở Chiêu Du tay mắt lanh lẹ, nhưng không bì kịp tốc độ của Nhiếp chính vương.
“Ngươi làm gì?” Sắc mặt Sở Chiêu Du nổi giận đỏ lên, tự nhiên ăn mất một nửa của y.
“Bệ hạ ăn quá nhiều.” Tiêu Hành ngoài miệng ra vẻ ghét bỏ.
Vật nhỏ không ăn cơm với hắn, trốn ở đây ăn sơn trà.
A, sơn trà có gì ngon.
Tiêu Hành nuốt sơn trà Sở Chiêu Du bóc.
Ngọt ghê.
Tiêu Hành tuần tra khắp nơi, tìm cá lọt lưới, Sở Chiêu Du nhìn hắn chằm chằm, vừa tức vừa giận, vỗ bụng mình.
Lớn đánh không lại, cực kì hoảng sợ, chỉ có thể bắt nạt nhỏ.
“Thay quần áo, cùng bổn vương lại đây.” Tiêu Hành ra thông điệp cuối cùng.
Sở Chiêu Du đột nhiên hoảng hốt, trẫm xỉu được không?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.