Sắc mặt Sở Chiêu Du bỗng chốc biến đổi, hoảng hốt ôm bụng.
Chuyện, chuyện là sao!
Nó nhúc nhích!
Bắt đầu nhúc nhích rồi?
Y ngừng thở chờ đợi vài giây, bụng lại yên lặng, như vừa nãy chỉ là ảo giác.
Tạ Triều Vân thấy sắc mặt Sở Chiêu Du không đúng, cẩn thận nghĩ lại mình nói sai câu nào, chọc Sở Chiêu Du, Nhiếp chính vương không chỉ cho hắn thâm mắt thôi đâu.
“Bệ hạ, ngài không ổn ở đâu?”
“Không, không có.” Sở Chiêu Du trấn định, chắc chắn là nhãi con của Nhiếp chính vương không đành lòng để cha ngốc của nó bị lừa, bảo trẫm chủ trì công đạo.
Trẫm nhận được rồi, lập tức xuất phát!
Sở Chiêu Du đẩy phẫn nộ và nôn nóng của mình lên thai nhi bốn tháng, “Tạ tướng quân, trẫm muốn đi xem vị nữ thần y kia.”
Thân vệ vội vàng ngăn cản: “Nhiếp chính vương có lệnh, bệ hạ xuất cung cần vương gia cùng đi.”
Tạ Triều Vân buông tay, không thể tưởng tượng được Nhiếp chính vương lại như vậy, theo sát sao đi theo y.
Nghĩ đến yêu cầu của vị nữ tử trong phủ, Tạ Triều Vân thở dài, Tiêu Hành muốn khỏi bệnh bao nhiêu, cùng tiểu hoàng đế gìn giữ giang sơn, bây giờ khó xử bấy nhiêu.
“Thần vô năng*.”
爱莫能助(ái mạc năng trợ): là trong lòng tuy có quan tâm, thương cảm nhưng không có sức lực mà giúp đỡ.
Sở Chiêu Du nói: “Nhiếp chính vương chỉ là lo lắng trẫm xuất cung gặp nạn, quyết định cùng đi, mà chuyến này trẫm muốn đi Nhiếp chính vương phủ, còn có Tạ tướng quân đi cùng, sao lại không thể? Vị thân vệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-mang-thai-con-cua-nhiep-chinh-vuong/1791662/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.