Âm thanh bên ngoài điện Tuyên Chính không giống bình thường cho lắm, bách quan văn võ và bao gồm cả Sở Chiêu Du đều không tự chủ được nhìn ra xa.
Trong mấy chục ánh mắt, Nhiếp chính vương bước nhanh đến, mặc quan phục cấp cao nhất của Đại Sở vô cùng cao quý, kết hợp với khuôn mặt uy nghiêm xuất sắc kia, điện Tuyên Chính huy hoàng tráng lệ trong nháy mắt ảm đạm phai mờ.
Khoảnh khắc Nhiếp chính vương tiến vào, ánh sáng mặt trời cũng chỉ có thể đổi dòng chảy từ phía sau hắn chiếu vào, như phủ thêm một vầng sáng quanh thân. (Hào quang nhân vật chính hàng real)
Bách quan văn võ kinh ngạc, không hề có một tiếng động, đáy lòng ngoại trừ chấn động ra thì vẫn là chấn động.
Nhiếp chính vương mặc đồ đen bảy năm, nghiêm túc thận trọng, lạnh như băng, rất ít người dám nhìn thẳng mặt của hắn, thậm chí vì vậy mà bọn họ đều sắp quên mất dung mạo của Nhiếp chính vương cũng diễm lệ đáng kinh ngạc như tài năng của hắn.
Bách quan văn võ không dám phân tích lý giải vẻ ngoài của Nhiếp chính vương quá phận, nhưng thông tin để lộ ra đã đáng giá để thưởng thức rồi.
Quan phục, suy cho cùng thì có một chữ “Quan”, là làm bề tôi. Nhiếp chính vương cố tình làm bậy bảy năm, đột nhiên quy củ mặc quan phục vào triều, có phải ý từ của hắn là muốn rút lui xuống vị trí thần, tôn Sở Chiêu Du làm quân?
Chuyến đi hoàng lăng này đã xảy ra chuyện lớn gì mà lại khiến cho Nhiếp chính vương thay đổi ý nghĩ soán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-mang-thai-con-cua-nhiep-chinh-vuong/1791661/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.