Doãn Ái tắt máy, cảm thấy tứ chi bách hải đều ấm áp, trong lòng như có suối ấm chảy qua. Hình như cô cũng đồng tình với Lục Tiêu Ngạn, quá trình yêu đương rất thú vị a.
Cô đi lên tầng ba, Phán Phán đã được đưa vào phòng hồi sức, ba người đều ngồi canh ở bên giường bệnh.
“ Sở Miên, bác sĩ nói đã có sẵn nguồn hiến tim rồi, chúng ta đánh cược một phen được không?”
Sở Mục Dương lên tiếng, bọn họ đều ý thức được, tiếp tục duy trì như vậy cũng không phải là cách hay. Doãn Ái để cơm hộp nóng hổi lên trên bàn, một hộp đưa cho tiểu Vũ.
“ Chị, chị dẫn em đi xét nghiệm được không? Em qua sắp 15 tuổi rồi, em sẽ ăn nhiều, em muốn truyền máu cho Phán Phán.” Tiểu Vũ khẩn cầu.
Doãn Ái khó xử: “ Vậy chị dẫn em đi xét nghiệm nhé?” Cô như thăm dò Sở Miên.
Sở Miên thấy vậy miễn cưỡng gật đầu.
Khi Lục Tiêu Ngạn đến trong phòng chỉ có Sở Miên cùng Sở Mục Dương, đáy mắt anh phát ra tia nghi hoặc, khuôn mặt này, đã từng thấy ở đâu rồi sao?
Sở Mục Dương đứng trước mặt: “ Nếu anh tìm Doãn Ái thì cô ấy đang đi xét nghiệm rồi.”
Hai người đàn ông như phát ra mùi thuốc súng, một kẻ kiêu ngạo tận trời, một kẻ cứng đầu đụng mặt, người ngoài đứng nhìn cũng thấy ớn lạnh.
Lục Tiêu Ngạn lạnh giọng: “ Sao cô ấy phải đi xét nghiệm?”
Đúng lúc đó Doãn Ái dẫn theo tiểu Vũ mới lấy máu trở về, bước chân cô đảo nhanh hơn, vội đến tách Lục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-luan-yeu-em/928451/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.