🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Sở Miên đã từng trách anh tại sao lại không đi tìm cô, tại sao lại không quan tâm đến cô và con nữa. Bản thân đã tưởng tượng ra mọi tình cảnh khi gặp lại Khải Văn, cô sẽ mắng anh, sẽ kể hết nỗi khổ của cô để dằn vặt anh.

Nhưng đối diện với cô chẳng phải người đàn ông sẵn sàng bao dung cô nữa, tất cả chỉ còn lại hũ tro cốt nguội lạnh mười lăm năm.

“ Mẹ, có phải ba con gặp chuyện gì không?” tiểu Vũ đi đến, lần đầu tiên cậu bé thấy mẹ khóc đến thương tâm như vậy.

Có những lúc đêm muộn, Sở Chấn Vũ đi qua phòng mẹ, thấy mẹ đang cầm một bức ảnh mà khóc, chỉ là lặng lẽ rơi nước mắt, chưa từng kích động như vậy.

“ Tiểu Vũ, ba con…qua đời rồi….”

Phán Phán đã tỉnh từ lâu, tận tai nghe thấy lời mẹ nói, không dám ngồi dậy khóc lớn, khóe mắt đỏ hoe rơi từng giọt, ướt đẫm một mảng gối.

Vốn dĩ có thể đoàn viên, bây giờ Sở Miên đã tìm được em trai thất lạc, đoàn tụ với mọi người trong gia đình, duy chỉ thiếu người đàn ông của cô, ba của các con cô.

Lục Tiêu Ngạn đứng ở bên ngoài, anh đã đem mọi chuyện nói với Doãn Ái, sau đó nhìn lên bầu trời phía xa kia.

Anh chỉ muốn nói, Khải Văn, anh có thể yên tâm được rồi, em đã tìm được chị dâu, cũng đã bảo vệ được Kỉ Lâm Hi, phần đời còn lại của em sẽ toàn tâm chăm sóc bọn họ.

Gió bên ngoài rất mát, xua đi cái nắng đầu hè, thoảng thoảng hương hoa nhài

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-luan-yeu-em/928452/chuong-107.html

Chương trước
Chương sau
Nghe truyện Trầm Luân Yêu Em
Chương 107: Bỏ lỡ
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.