Sáng hôm sau, Doãn Ái kiệt sức an tĩnh nằm trên giường. Lục Tiêu Ngạn thì ngược lại, anh khoan khoái vô cùng, tinh thần cũng rất tốt.
Anh đi lại giường, khẽ hôn lên trán cô: “ Nghỉ ngơi đi, hôm qua vất vả cho em rồi.”
Doãn Ái nghe được câu này, bất giác nhớ lại đêm nóng bỏng hôm qua, Lục Tiêu Ngạn lưu manh bỏ qua lời cầu xin của cô, hết lần này đến lần khác ham muốn.
“ Anh đúng là cầm thú.” Cô nghiến răng, gắng gượng mở mắt nịu trĩu ra.
Lục Tiêu Ngạn kéo chăn lên cho Doãn Ái, trên môi không giấu được nụ cười.
“ Ừ, anh là cầm thú, là cầm thú của mình em.”
“ Không đứng đắn, già rồi còn không nên nết.” Doãn Ái trừng anh.
Lục Tiêu Ngạn cứng ngắc: “ Anh mà già?”
“ Anh hơn em tận bảy tuổi, sở thích của anh đúng là ‘trâu già thích gặm cỏ non’ mà.”
Doãn Ái lôi quá khứ ‘vẻ vang’ của Lục Tiêu Ngạn lên, còn kể rất chi tiết lần cô gặp anh ở Vãn Cảnh. Lục Tiêu Ngạn đã ba mươi tuổi rồi, khuôn mặt hoàn mĩ cùng thân hình có thể đốt cháy mắt người, không ai nói anh già cả.
Lục Tiêu Ngạn thì thầm vào tai cô: “ Vậy tối nay anh ‘gặm’ nhé.”
Doãn Ái mặt dần nóng lên, độ ăn nói vô sỉ của Lục Tiêu Ngạn ngày càng tăng rồi. Bề ngoài nhìn rõ phong trần, bên trong một bụng lưu manh.
Doãn Ái vùi mình vào chăn, cô không thể đọ được độ ăn nói của Lục Tiêu Ngạn.
Anh rời khỏi phòng, xuống đến bếp liền dặn dò Lữ Nha nấu gì đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-luan-yeu-em/928450/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.