Trong lòng Doãn Ái tràn đầy ngọt ngào. Sao tự dưng một khối băng nghìn năm như Lục Tiêu Ngạn lại nói được những lời ong bướm như thế, chẳng lẽ không khí ở đây ảnh hưởng mạnh mẽ đến anh.
Nhân viên nhanh chóng gọi đến tên hai người họ, thoáng chốc nhìn thấy liền ngỡ ngàng, tuy nhiên không nói câu gì, chỉ chúc mừng trăm năm hạnh phúc.
Đến lúc đóng dấu xong rời đi, chị gái này mới chẹp chẹp.
“ Lần trước họ là cặp đôi được chú ý nhiều nhất, bây giờ lại đăng kí thêm lần nữa. Cô xem, tình yêu thật sự có sức mạnh to lớn nha.”
Doãn Ái cầm hai quyển sổ màu đỏ trên tay, xúc động khó tả. Cô đem cất cẩn thận vào túi, đưa mắt nhìn về phía trước, từng đồng cỏ hoang vu hiện ra, dường như bọn họ đã rời khỏi thành phố Tam Châu.
Doãn Ái quay sang nhìn Lục Tiêu Ngạn: “ Đây là đâu vậy?”
“ Tiểu Ái, dẫn em đi thăm mộ ba mẹ anh.” Giọng Lục Tiêu Ngạn càng thấp.
Doãn Ái chưa từng nghe anh đề cập về vấn đề này, những ngày lễ Tết Lục Tiêu Ngạn cũng không nhắc đến ba mẹ anh. Khi yêu một người, chính là sẵn sàng cho đối phương biết mọi thứ của mình, dù quá khứ đó không mấy tươi đẹp.
Qua một đoạn hơn 1km, Lục Tiêu Ngạn dừng xe trước cánh đồng hoa cải vàng, một khu rộng rãi thoáng mát, màu vàng tươi sáng ngợp cả lối vào.
Anh nắm tay cô đến một khu đất trống, có ba bia mộ được xây mới tinh, dường như vừa chuyển đến. Trên đó khắc chi mộ, thông qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-luan-yeu-em/928449/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.