Phiên phúc thẩm rất nhanh diễn ra, Doãn Ái cùng Bạch Nhạc bắt xe vào thành phố, hai người tạm biệt nhau ở trạm cuối rồi mỗi người một hướng.
Cô chậm chạp đến tòa án, trong đầu đã tưởng tượng ra vô số tình huống nếu gặp lại Lục Tiêu Ngạn. Doãn Ái có nên chào anh, hệt như hai người bạn, hay chọn cách trực tiếp lướt qua, hệt như hai người xa lạ trên cùng trục đường.
Nhưng rất nhanh, mọi tình huống cô nghĩ ra đều không thể áp dụng.
Doãn Ái không vào bên trong phiên xử, cô chỉ đứng ở ngoài cửa, cố gắng không để ai phát hiện ra mình. Tố Như ở bên trong xơ xác, lần này Doãn Ái còn có thể thấy dì Mai, hai người già bên cạnh cô đoán là ông bà ngoại.
Đã luống tuổi như vậy, qua đến hơn nửa đời người, về già lại hay tin con gái vào tù, chắc chắn sẽ không chịu được cú sốc này.
Sự thật đúng là, bà ngoại khóc lên khóc xuống khi nghe phiên xử. So với sơ thẩm, tội đã được giảm nhẹ, nhưng vẫn không được hưởng án treo.
Khi Tố Như bị giải vào trong, tầm mắt bà vẫn dõi theo Lý Tuyết ở đó, dường như sợ con gái bị ủy khuất, còn nghẹn ngào mấy lời từ biệt. Khung cảnh hỗn loạn, người gào kẻ khóc, nhưng sự thương tiếc ấy vĩnh viễn không dành cho Doãn Ái.
Mọi người ùa ra về, Doãn Ái cũng nhanh chóng muốn hòa vào dòng người, nhưng cô vẫn bị dì Mai nhìn thấy.
Dì lớn tiếng gọi: “ Tiểu Ái,…đừng đi vội,…”
Doãn Ái dừng lại, hai người gì kia cũng nhìn chằm chằm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-luan-yeu-em/928423/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.