Lục Tiêu Ngạn rời đi, Dịch Phàm vẫn đứng ở đó, rút một điếu thuốc kẹp vào tay, chậm rãi châm lửa. Doãn Ái nghe hết thảy, cô cảm thấy so với việc Tố Như bỏ cô đi, lời nói của Lục Tiêu Ngạn càng khiến cô đau hơn. Nếu đã chọn tàn nhẫn, tại sao không dứt khoát như Tố Như, bà ấy chưa từng cho cô tình thương, khi mất đi cô cũng không đau đớn như bây giờ. Nếu đã chọn tàn nhẫn, anh không không nên đối tốt với cô, khiến Doãn Ái tham lam muốn sự dịu dàng ấy thuộc về mình, sau đó lại phát hiện, sự dịu dàng đó là một giấc mơ, đến lúc phải tỉnh rồi. Cảm giác như rơi dần xuống vực thẳm, cả người nhẽ bẫng, đầu óc trống rỗng, tứ chi bách hải đều vô lực. Sau cùng, Doãn Ái vẫn lựa chọn rời đi trong im lặng. Cô đứng ngây ngốc ở trạm xe bus, mấy nữ sinh bên cạnh đều túm lại cười nói, chỉ trỏ vào màn hình điện thoại. “ Tin này nhanh thật, chị ấy là chị họ của tôi đấy,…” “ Chị họ cậu học Hoa Thành đúng không, có phước thật sự,…” “ Nghe nói còn tặng cậu ấy cái máy tính mới tinh, sướng nha…” Bốn nữ sinh cười rạng rỡ, miệng không ngớt ngưỡng mộ nhân vật chị họ kia. Doãn Ái nghe ra họ đang nói gì, chỉ cảm thấy hòn đá này đang đè nặng lên tâm tình phức tạp của cô. Tin cũng rất nhanh, gần đây, Lục thiếu tân sủng một nữ sinh nghệ thuật của đại học Hoa Thành, đi đâu cũng mang theo. Thiếu nữ nhẹ nhàng như nước, mái tóc dài mềm mại, gương mặt nhỏ nhắn yêu kiều. Hơn thế nữa, cô ta cũng có thể vẽ. Doãn Ái nắm chặt tay thành quyền, móng tay găm vào da thịt. Ghen, cô lấy tư cách gì để ghen đây, họ ly hôn rồi, anh có cuộc sống của anh, tôi có cuộc sống của tôi, nhưng vẫn rất đau… Lục Tiêu Ngạn từng nói muốn cô lệ thuộc vào anh, nói cô chưa từng làm loạn,… Đến khi cô làm loạn rồi thì sao, trong mắt anh chỉ còn sự chán ghét. Nực cười nhất là, lời nói đó là lúc Lục Tiêu Ngạn đang sủng ái cô, anh ta nói vậy mà cô cũng tin. Không những tin, còn áp dụng rất triệt để. Không có sách nào dạy Doãn Ái cách yêu, mẹ cô càng không. Doãn Ái yêu theo bản năng, muốn đưa ra những gì đẹp đẽ nhất của bản thân, thành công khiến Lục Tiêu Ngạn chú ý đến cô. Tiếp theo thì sao, khi cô tin tưởng giao phó bản thân, Lục Tiêu Ngạn lại cảm thấy phiền. Dù đau hay không đau cô cũng phải chấp nhận, mối quan hệ này của bọn họ chỉ là bong bóng, mỏng manh lại dễ vỡ, căn bản chẳng thể giữ nổi chân anh. ………… Trở về khu Nha Lộ, nơi đây là vùng ngoại ô thành phố, các công ty trẻ lập nghiệp tập trung khá nhiều, khí hậu về đông có lạnh hơn Tam Châu mấy phần, hơn nữa đón mùa đông cũng rất sớm. Từ lúc bắt đầu dọn đến đây, Doãn Ái rất hiếm khi ra khỏi nhà. Một phần vì thời tiết quá lạnh, một phần cô vẫn chưa xin việc làm được, mọi quá trình gửi hồ sơ đều làm qua máy tính. Bận rộn nguyên một ngày, tối nay là chủ nhật, Doãn Ái tự thưởng cho mình một ngày nghỉ. Cô ngồi trên ghế sofa xem một bộ phim kinh dị cũ, màn hình tivi 32 inch không được rõ nét lắm nhưng cũng rất chân thực. Bộ phim có mấy phân đoạn gay cấn, lòng cô như nước sôi để nguội, hoàn toàn không cảm nhận được kịch tính, đầu óc miên man suy nghĩ. Trời đã tối muộn, khu chung cư Doãn Ái thuê cũng không tính là chung cư hiện đại, là kiểu nhà ba tầng đơn giản, mỗi tầng chỉ có một hộ gia đình, diện tích cũng không lớn lắm. Vậy mà bên trên lớn tiếng ầm ĩ, tiếng đồ vỡ cùng cãi nhau vang cả xuống dưới tầng hai cô ở. Doãn Ái thở dài, bỏ dép đi trong nhà ra, mặc một chiếc áo lông cừu rồi xuống cửa hàng tiện lợi. Khu Nha Lộ buổi tối khá vắng vẻ, cửa hàng 24h vẫn mở cửa, Doãn Ái vội chạy đến mua đồ lặt vặt. Trước cửa hàng 24h có một đám thanh niên tụ tập, nhìn cũng không quá già, tầm khoảng 20 tuổi trở lên. Cô không dám nhìn, chỉ lảng tránh. Người ở giữa được gọi là anh Dương kia rất được kính trọng, anh ta lướt qua Doãn Ái, ánh mắt hơi dừng lại trên người cô. Doãn Ái nghĩ mình bị nhắm trúng, trong lòng run rẩy, cố bình tĩnh đi qua anh ta, vào bên trong cửa hàng tiện lợi. Anh Dương thấy cô, chỉ lạnh nhạt nói: “ Tối muộn như vậy không nên đi một mình, cô nên ở trong cửa hàng tiện lợi lâu một chút.” Doãn Ái coi như không nghe thấy, coi như anh ta không nhìn thấy mình, chào nhân viên bán hàng một tiếng. Cô sợ, hiển nhiên sợ, từng tuổi này rồi mới thấy côn đồ, có thể không sợ sao. Đến khi Doãn Ái đi ra ngoài, đám người kia đã rời đi. Doãn Ái thở phào nhẹ nhõm, dù vậy vẫn rảo bước thật nhanh về khu nhà. Nhưng hôm nay là ngày xui xẻo của cô. Trên đường bắt đầu có tiếng xe nổ, tâm trí Doãn Ái càng loạn, chỉ thấy mấy người đua xe đó rất hung hãn, trên tay còn cầm theo côn nhị khúc. Thảm rồi. Cô nên ở lại cửa hàng tiện lợi mới đúng. Phía sau vẫn cố tình nổ thật mạnh, dường như muốn thu hút sự chú ý. “ Em gái, sắp có đánh nhau, về nhà sớm một chút.” Lời nói đầy vẻ quan tâm, nhưng rất nhanh chóng hai tên đó đã vồ vập đến chỗ cô. Doãn Ái sợ kinh người, ném túi đồ trong tay vào mặt hắn, vắt chân lên cổ bỏ chạy. Tim cô nhảy vọt lên đến cổ họng rồi, hai tên kia phóng xe đuổi theo. Khuôn mặt xinh đẹp như thế sao có thể bỏ qua con mồi ngon như vậy chứ. Trong đêm tối, Doãn Ái liều mạng chạy, trong đầu lại nhớ đến đêm giao thừa, Lục Tiêu Ngạn người đầy máu, còn cô phải chạy trốn khỏi đám người đó. Cảnh tượng lặp lại, người bảo vệ cô lại không phải là anh. Không kịp nữa rồi, để câu thời gian, Doãn Ái luồn qua ngõ nhỏ, đâm thẳng ra đường lớn. Ánh sáng từ xe moto rất chói, chiếu thẳng vào mắt cô. Chỉ trong thoáng chốc, tiếng két lớn vang lên, xe moto quay một vòng đen kịt trên đường rồi ngã xuống, trượt dài đâm thẳng vào sạp hoa gần đó. Xe phanh không kịp, trực tiếp đâm thẳng vào Doãn Ái. Cô ngã ra đất, lăn vài vòng, ban đầu cảm thấy lục phổi ngũ tạng đều bị đảo lộn, máu trên đầu chảy ra ngày càng nhiều, thấm đẫm cả mũ áo khoác. Mí mắt nặng trĩu không thể mở ra, Doãn Ái cũng dần rơi vào trạng thái hôn mê. Gió Tây Bắc gào thét, xung quanh chỉ còn tiếng người qua đường xì xào. “ Cứu tôi…”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]