Một tuần sau khi ly hôn, Lục Tiêu Ngạn mệt mỏi trở về nhà. Lữ Nha đang dọn dẹp trong vườn, chỉ có tiếng nồi áp suất trong bếp ì ì vang lên.
Trong căn phòng ngủ, mọi vật liên quan đến Doãn Ái đều được dọn dẹp sạch sẽ. Đồ trang sức, đồ trang điểm, đồ cá nhân, ảnh, thậm chí cả ga giường cô từng nằm cũng được thay, hệt như chưa từng có Doãn Ái tồn tại trong nhà này.
Lục Tiêu Ngạn nằm lên giường lớn, cũng không có gì phải buồn, trước đây anh cũng sống như vậy, có lẽ chỉ là quen có sự hiện diện của người bên cạnh trong thời gian dài.
Mà đã là thói quen, có thể sửa đổi được.
………
Trong căn nhà nhỏ, sàn nhà không được lát đá, mỗi lần mưa xuống là một lần ẩm ướt, nước mưa dột từ mái của khu chung cư cũ thấm cả vào ghế sofa cũ màu.
Bé gái kia nhỏ nhắn, so với độ tuổi thì có vẻ còi hơn, xách một thùng nước màu đỏ ra hứng nước mưa. Lặp đi lặp lại, đầy lại đổ đi.
Trong nhà có ông bà đã già rồi, còn có người mẹ chỉ ngồi yên không nhúc nhích. Bé gái cũng đã thấm mệt, cộng thêm sáng chưa có gì vào bụng, khi xách xô nước đầy liền ngã lăn ra, nước tung tóe trên sàn nhà.
Đúng lúc này cửa nhà ọp ẹp mở ra, không chịu được cú đạp của người đàn ông mà rơi xuống. Đứa nhỏ sợ hãi đứng dậy, mặc kệ áo ướt muốn chạy trốn.
Người đàn ông đầy mùi rượu, chỉ cần về nhà không thuận mắt liền rút thắt lưng da, giữ lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-luan-yeu-em/928422/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.