“Lợi dụng anh?”, TrầnUyển lắp bắp nhắc lại. Mẹ anh mới hồi chiều đã nói cô lợi dụng con trai cưngcủa bà, không ngờ đến tối lại được nghe hai từ này. Thật nực cười, thật thảmthương, Trần Uyển ơi Trần Uyển, mày muốn dựa vào cây to, nhưng đáng thương là lạitúm ngay phải cọng cỏ. “Tôi không nói với anh về chuyện của cha tôi nên anh cholà tôi lợi dụng anh à?”
Ánh mắt anh vụt hoangmang, không xác định được là mình có sai không.
“Cha tôi, nếu anh muốnthì tôi sẽ nói cho nghe.” Ngừng một lúc, cô ngồi ngay xuống ghế đằng sau, toànthân bủn rủn, cố nén nghẹn ngào, nói: “Trước đây không nói, là vì mối quan hệcủa chúng ta chưa đến mức ấy. Sau này… Chuyện cha tôi tự sát rất đáng xấu hổ,mười mấy tuổi tôi bắt đầu phải nhận sự khinh bỉ của người khác, ngay cả thân thíchcũng cười nhạo, nói lúc vận tốt cha tôi không giúp đỡ họ, nên chết cũng đáng.Chỉ có cậu là người che chở tôi, nhưng khi mợ nói chuyện với láng giềng về giađình tôi, mợ cũng có chút gì đó khinh bỉ. Tham ô, nhận hối lộ, người ta khinhcũng đúng, tôi không cam lòng, nhưng cũng chẳng biết làm sao. Chỉ có thể tránhnói tới vấn đề này khi đứng trước người khác. Trước mặt anh, hay trước mặt bọnHà Tâm Mi cũng vậy. Ngày mùng Một tháng Mười tôi vô tình phát hiện ra di thưcủa cha, mới biết được chân tướng sự việc. Có một thời gian cha không về nhàthường xuyên, lúc đó tôi còn nhỏ, không hiểu chuyện, cho rằng cha bận. Thật ra,khi đó ông có quan hệ với một nữ đồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-huong-uyen/2016163/quyen-2-chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.